Tả Tiểu Đa im lặng lúc lâu, nói: “Xem ra luận điểm này của ngươi cũng có lý, cũng dễ lật đổ, căn biết là đại lục Tinh Hồn chúng ta cũng có Tinh Hồn Ngọc. Với thành phần cấu tạo cũng hoàn toàn giống thiên thạch rơi xuống, ngươi nói về vấn đề này thế nào.”
Lý Thành Long nói: “Đây lại là một chuyện khác, ta cũng chỉ nghiêng về luận điệu thứ hai hơn, không suy đoán chắc chắn chuẩn xác.”
Lúc hai người đang bàn luận sục sôi ngất trời, đột nhiên trong không gian có tiếng rít.
Dưới sự cảm ứng của thiết bị, ý nghĩ điện truyền, hai người nhanh chóng nhảy ra hai bên, nhưng lại vang lên một tiếng nổ lớn, một tảng thiên thạch to như hai cái cối xay hợp lại, xen lẫn khí tức nóng hầm hập, hung hăng nện xuống mặt đất.
Làm mặt đất bền chắc xuất hiện một cái hố lớn, chiều ngang mấy mét, sâu như cái động.
Đất xung quanh rung động, tất cả mọi thứ trên mặt đất trong khu vực mấy mươi dặm đều nhảy lên.
Cùng lúc đó, một cỗ linh khí nồng nặc phả vào mặt.
“Cân nặng tảng này không nhỏ.”
Tá Tiểu Đa nhìn một cái, tự ý nhảy xuống, bất đầu nắm lấy tảng đá lớn, hoàn toàn không đếm xỉa đến nhiệt độ có thể biến con người thành tro bụi, tiện tay ném lên.
Ầm một tiếng, thiên thạch rơi trên mặt đất lần thứ hai, không tạo nên thiệt hại lớn như lăn đầu, thân hình Tả Tiểu Đa nhích một cái, Linh Miêu kiếm bắt đầu, ánh sáng đỏ ở thân kiếm lóe lên, lại thêm vào Viêm Dương Chân Kinh, ngang tàng bổ xuống.
-Tảng thiên thạch kia bị bổ ra như miếng đậu hũ.
“Đậu móa!"
Lý Thành Long bị dọa nhảy dựng.
Tảng Thiên Thạch khổng lồ này ước lượng bằng mắt cũng không dưới mấy chục nghìn cân, sau khi bổ chừng một mét bề mặt, lộ ra một viên Tỉnh Hồn Ngọc màu xanh to to cực kỳ nguyên vẹn ẩn bên trong.
“Thu hoạch cũng khá đấy.”
Tả Tiểu Đa cầm kiếm cắt linh Hồn Ngọc thành một viên to vuông vức như miếng đậu hũ: “Đều có chất lượng trung phẩm, cuối cùng cũng có ít thu hoạch. Đến Tiềm Long, ta dùng cái này làm đệm thì hợp lý.”
Mắt Lý Thành Long đỏ lên.
Cả một miếng to như con bê đều là Tinh Hồn Ngọc trung phẩm!
Ước lượng bằng mắt kiểu gì cũng tầm hai mươi nghìn cân nhỉ?
Khỏi nói đến giá thị trường, phẩm tướng hoàn hảo như vậy, giá trị sẽ tăng gấp đôi!
Một khoản tiền như vậy tự nhiên từ trên trời rơi vào túi Tả Tiểu Đa.
“Sao ta không nhìn ra chứ?”
Lòng Lý Thành Long sầu muộn, cảm thấy mình ra tay trễ, nếu ra tay sớm chút, chí ít cũng có thể chia một phần chiến lợi phẩm.
Dù từ khi Lý Thành Long chung đội với đám Tả Tiểu Đa đến giờ, mỗi lần rèn luyện đều thu hoạch không ít, bản thân gia đình đã hơn xưa từ lâu, nhưng duy trì tu hành lâu dài, tài nguyên phải tiêu hao mỗi ngày càng ngày càng nhiều, món tiền nhỏ có thể không để ý như vậy, như một viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm to như vậy, cũng khá là thòm thèm.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Không cần thèm như vậy, dùng cái đầu uyên bác của ngươi nghĩ kỹ sẽ nghĩ thông nhiều chuyện, ta có thể có thu hoạch này là vì ta có nhiều điều kiện thuận lợi, mà mấy điều kiện này, ngươi không có..."
“Thiên thạch từ trên trời rơi xuống gần, bản thân là một phần may mắn, mà muốn biến vận may thành hiện thực cần rất nhiều điều kiện, đầu tiên chính là, kịp thời nắm vững thiên thạch trong tay, xử lý nhanh chóng, ngươi có sức lực lớn như vậy không? Ngươi có thể chịu được sức nóng của thiên thạch không?”
Tả Tiểu Đa xử lý cẩn thận, tồi tiện tay ném vào nhẫn: "Lý do ta có thể thuận lợi thu được Tính Hồn Ngọc ẩn bên trong là sức mạnh, Viêm Dương thần công, với cả Linh Miêu kiếm của ta, thiếu một trong ba cũng không được, ngươi hẳn là cũng biết, hỏa lực trong sao băng giáng thế, sẽ đốt thành than một phần Tinh Hồn Ngọc nhỉ?"
Lý Thành Long suy nghĩ, lập tức nghĩ thông, vẫn 'than ngắn thở dài: “Dù ngươi nói đều có lý, đều đúng, nhưng bây giờ của cải đầy trong túi, còn ta một cọng lông cũng không có, còn phải bị ngươi độc miệng... sao lúc đầu ta lại không có mắt đi cùng ngươi, biết vậy chẳng làm!"
“Hối hận rồi à?” Tả Tiểu Đa hừ hừ nói: “Bây giờ cút xéo vẫn không muộn, bây giờ mới đi được một đoạn thôi mà!"
"......."
Lý Thành Long không muốn nói chuyện nữa.
“Phù Phù, tiền ngươi nợ ta, tính bao giờ trả? Tả Tiểu Đa lại nhớ đến nhẫn không gian của mình.
“Không có tiền.”
Lý Thành Long tức một bụng, hung hãng nói: “Cần tiền không có, cần mạng không cho! Một khoản lớn từ trên trời rơi xuống này, ngươi thật sự không định chia cho ta một nửa sao?”
“Đậu móa.. đồi nợ cũng không chặn được miệng ngươi!" Tả Tiểu Đa mắng một câu.
“Xùy, với thái độ này của ngươi, nếu không phải muốn độc chiếm vốn sẽ không cố ý nhắc khoảng nợ ngay lúc này?"
Mắt Lý Thành Long đều là vẻ khinh thường.