Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 681: Tam Mạc




“Tại sao còn chưa đi?” Hồ Nhược Vân có chút kinh ngạc hỏi, đáy lòng thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

“Sáu người chúng ta..” Tả Tiểu Đa cười hì hì, nói “Có vẻ như còn chưa làm Tiên Thiên Tam Mạc Ngũ Bình.”

"Ôi chao! Xem trí nhớ của ta này!”

Hồ Nhược Vân vỗ một cái vào trán mình.

Tam Mạc Ngũ Bình của đám người Tả Tiểu Đa, vốn là do Tần Phương Dương phụ trách.

"Trước đó có nhiều biến cố xảy ra, Phượng hồn xung mạch, Hà Viên Nguyệt qua đời, thậm chí Tân Phương Dương còn rời đi, tiếp theo chính là tới thi đấu Long Hổ bảng, mấy người Tả Tiểu Đa toàn tâm chuẩn bị chiến đấu, đi dự thi, mãi cho đến hôm nay...

Thực sự là vẫn luôn bận bịu cho đến ngày hôm nay, quên béng mất chuyện này...

“Không có sao không có sao, chừng nào mọi chuyện kết thúc, đợi một lát ta sẽ gọi hiệu trưởng của các ngươi, hai chúng ta tự mình cho các ngươi xác định và đánh giá” Hồ Nhược Vân nói.

“Còn nữa, tối nay, chúng ta muốn mời cô và hiệu trưởng Lý, thầy La và các thầy cô khác... Ăn chung bữa cơm” Tả Tiểu Đa nói.

Sáu người cùng nhau khom người: "Xin các thầy cô nhất định phải tham dự”

Hồ Nhược Vân chỉ cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên, theo bản năng đáp ——

“Được”

Vừa nói, vừa gọi điện thoại, may mà Lý Trường Giang đã sớm sắp xếp xong xuôi thời gian của ngày hôm nay, đều dùng cho buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay, ngoài ra cũng không có sắp xếp gì khác, một cuộc điện thoại liền quyết định luôn, ngược lại La Liệt đã bị những học sinh khác lôi đi, không biết là có duyên mời khách hôm nay hay không.

“Ta sắp xếp Tỉnh Hồn Tháp này, cho các ngươi tiến hành Tam Mạc của Tam Mạc Ngũ Bình!"

Mười phút sau.

Lúc này sân trường Nhị Trung đã rất trống trải, học viên và thầy cô đều đã đi hết rồi.

Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân lại lần nữa đưa sáu người Tả Tiểu Đa vào Tinh Hồn Tháp.

Vẫn là hai vợ chồng ở phòng làm việc giám sát.

“Tin chắc mấy đứa khác cũng không trở ngại gì; chỉ là không biết Tả Tiểu Đa lần này có lại làm ra cái trò quỷ quái gì đó hay không”

Hồ Nhược Vân vừa nghĩ đến đây, một loại cảm giác nhức đầu lại xuất hiện.Một lần tả đạo ma tâm, một lần quả dục nghỉ yên; liên tục hai lần khác với người thường, đã khiến cho Hồ Nhược Vân sinh lòng sợ hãi.

Thật lòng không biết, lần này lại có thể làm ra cái từ ngữ kỳ quái gì.

Lần này nội dung thí luyện vẫn rất đơn giản như cũ,

rong ảo cảnh, người thí luyện sẽ gặp phải một vị anh hùng Vu Minh, lúc mới bắt đầu cũng không biết thân phận của đối phương là Vu Minh, người thí luyện sẽ cùng sóng vai tác chiến, một đường lịch luyện, đánh Tính thú, đạp đổ ác đồ, bất bình, lang bạt giang hồ.

Đối xử chân thành với nhau, tâm đầu ý hợp, kết giao nói chuyện tr kỷ cùng nhau.

Tính tình của đối phương, có thể nói là loại người tham gia thí luyện yêu thích nhất, thưởng thức nhất.

Một đoạn thời gian sau khi sống chung lui tới, hai bên đã không có gì giấu giếm nhau, vô cùng ăn ý.

Chiếu cố ngươi tỉ mỉ chu đáo, bình thường so tài uống rượu, thân mật khăng khít, còn hơn anh em.

Sau một phen thí luyện, trừ Tả Tiểu Đa ra, còn lại năm người Long Vũ Sinh, hoặc trước hoặc sau, tất cả đều không kìm được mà kết bái huynh đệ cùng đối phương.

Ừ, Vạn Lý Tú bên kia là gặp một cô gái, cũng kết bái tỷ muội, tỷ muội tình thâm, không phải cái mà bạn thân có thể so sánh. Mà theo thời gian từng chút kéo dài, thân phận Vu Minh của đối phương rốt cuộc cũng bại lộ.

Đây là một thiết lập tương đối tàn nhân.

Đối xử vô cùng chân thành với nhau, tâm đầu ý hợp như anh em, lại chính là người của Vu Minh! Lập trường hai bên tự nhiên đối lập, không chết không thôi!

Chuyện đổ ập xuống đầu, ngươi sẽ giết hắn sao?


Khi đối phương hoàn thành nhiệm vụ của Vu Minh, bị người nơi này của mình đuổi giết, thời điểm hấp hối tìm đến bên cạnh ngươi, ngươi sẽ giết hắn sao?

Hắn nằm ở trước mặt ngươi, ngươi không cần dùng sức, chỉ cần một chưởng một cước, là có thể dễ dàng kết thúc sinh mạng của hẳn.

Nhưng mà, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể cứu hắn.

Quan trọng là, lúc ấy ngươi sẽ lựa chọn như thế nào.

Dư Mạc Ngôn và Lý Thành Long đưa ra lựa chọn nhanh nhất, hai người gần như không chút do dự, trực tiếp một đao chém chết.

Ngươi là người của Vu Minh, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của Vu Minh, tạo ra không biết bao nhiêu tổn thương cho chúng ta bên này, tại thời điểm này... phải trái đã rõ ràng trước mắt, ất phải giết!

Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh và Lý Trường Minh lại thống khổ do dự thật lâu, sau đó mới quyết định động thủ, lúc động thủ nước mắt đầy mặt, một người còn nói thật xin lỗi.

Năm người, đều đưa ra lựa chọn của mình, thời gian hoặc dài hoặc ngắn kết thúc trận thí luyện này.

Lý Thành Long và Dư Mạc Ngôn đều đạt điểm A, ba người Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh được đánh giá thấp hơn một chút: điểm B.

Mà Tả Tiểu Đa bên kia, quả nhiên như Hồ Nhược Vân đoán trước, vậy mà lại xuất hiện tình trạng quái dị!

Tại thời điểm mấy người Long Vũ Sinh cùng người này kết nghĩa, Tả Tiểu Đa lại không lựa chọn cùng kết nghĩa làm huynh đệ: tại sao phải kết nghĩa làm huynh đệ chứ?

Tả Tiểu Đa sẽ không lựa chọn như vậy.

Người cũng không tệ lảm, có thể kết giao, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Sau đó hai người cùng nhau trải qua sinh tử, trải qua cửa ải khó, trải qua thiên sơn vạn thủy, tình nghĩa càng chân thành...

Thế nhưng không thể tránh khỏi, đối phương bại lộ trước mặt Tả Tiểu Đa, thoi thóp, ngã xuống ngay trước mặt Tả Tiểu Đa.

Giờ phút này, tim Hồ Nhược Vân như đang bị treo lên.

Tả Tiểu Đa à Tả Tiểu Đa, đây chính là vấn đề lập trường, ngươi cũng đừng tại lúc sự tình trái phải rõ ràng đến mức này rồi mà còn phạm sai lầm!

“Ngươi là người của Vu Minh?” Tả Tiểu Đa kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.

“Người anh em...Xin lỗi.”

Người nọ cười khổ một tiếng: "Ta bị đuổi giết đến đây, kéo theo cả một thân thương tổn này, chẳng qua bỏ mạng... Ta nhất định là không tránh khỏi. Tiểu Đa, ngươi dứt khoát giết ta, hoặc là đem ta giao ra cũng không sao, giúp ngươi đổi lấy một phần tiền đồ.”

"Ta lừa ngươi, nhưng thời điểm cùng ngươi ở chung với nhau, cũng không hư tình giả ý, chỉ có đối xử chân thành với nhau, trong lòng ta thực sự coi ngươi là anh em, nếu có thể dùng sinh mệnh đã vô dụng này của mình, giúp người anh em của ta đổi lấy một phần công lao, cũng đáng”