Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 638: C638: Trai thẳng




Hai mắt Đinh Tú Lan sáng bừng nhìn Tả Tiểu Đa, cũng mím môi không nói chuyện, điều này là rất hiếm có.

Nhân tài như vậy, nhất định phải lôi kéo được!

Nhân tài và thiên tài khác nhau, thiên tài là tư chất, nhưng nhân tài là toàn bộ mọi mặt!

Chuyện kéo người nhập trường cần tiến hành lén lút, búa ru dư luận mới là lời sau cùng!

Chẳng may bị làm rối, phức tạp, tất sẽ đêm dài lắm mộng.

Đến lúc đó chưa biết ai mới là người chiến thẳng...

Phải, âm thầm vào thôn, không cần bản súng...

Vị trọng tài Cao Võ Tiềm Long kia mặt trầm như nước, nhìn Tây Môn Đại Khánh bên kia vừa được cứu tỉnh sau đó lại liên tục hộc máu, lại lần nữa đã hôn mê, trong mắt đều là thất vọng không che giấu được.

Nhưng ánh mắt nhìn Tả Tiểu Đa, càng ngày càng thấy nóng bỏng!

“Tiềm Long những năm gần đây, oai phong liên tục giảm sút, tà khí cảng ngày càng lên ngôi... Thiết huyết khí mờ nhạt, tác phong ngày càng sa sút, phong thái vương giả càng không còn gì... Đúng là căn gấp một con dê đầu đàn tốt!"

“Mà Tả Tiểu Đa này, đối với bên ngoài thì tàn nhẫn, đối với bên trong lại che chở bảo vệ; nên hạ thủ thì tuyệt đối không nương tay, nên buông tha thì tuyệt đối không do dự; cái quý nhất chính là trọng tình trọng nghĩa, nhất là cách nhìn nhận tổng thể rất chững chạc, tác phong chính nghĩa rõ ràng; là người biết điều đôn hậu, một tấm lòng son, chính là một thí sinh vương giả dẫn đầu tốt!”

“Nếu Cao Võ Tiềm Long hết lòng đào tạo... Nói không chừng có thể thay đổi phong thái bất chính, biến mục nát thành gió xuân”


Thầy giáo này càng nghĩ, ánh mắt nhìn Tả Tiểu Đa lại càng nóng bỏng.

Vốn dĩ, trọng điểm thu nhận học sinh của Cao Võ Tiềm Long, từ đầu đến cuối đều đặt ở Nhất Trung Tiềm Long.

Như vậy có thể bảo đảm, xuất ra bên ngoài luôn luôn là dòng chính, đều là người mình, không lo việc sẽ phục tùng thế lực khác.

Nhưng những năm gần đây, hình tượng của Tiềm Long càng ngày càng kém, thành tích chiến đấu bên ngoài cũng càng ngày càng mờ nhạt, không lạc quan, phản hồi của học sinh đã tốt nghiệp cũng không tốt.

Hình tượng của Tiềm Long, có thể nói là đã tuột dốc không phanh.

Không ít chính sách ngoan cố ở đây vẫn được thi hành, cho là giữ vững nhà mình tuyệt đối không sai, nhưng cũng đã có rất nhiều thầy cô đang suy nghĩ đến việc sẽ thay đổi.

...

Tả Tiểu Đa nhìn mấy người đối diện trên sân thật lâu, tỉ mỉ quan sát, nói: "Trận sau, có thế xuất chiến tùy tiện, chỉ cần đối phương không phái ra đội phó và hai người con gái kia... Nắm chắc một trận, san bắng tỉ số.”

Lý Thành Long có chút lo lắng, nói: “Nếu như họ ra thì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại phải thua một trận?”

“Ra cũng không sao, cùng lắm là thua một trận nữa, không ảnh hưởng đại cuộc."

Tả Tiểu Đa cười ngạo mạn: “Còn lại để ta lên một tiếng trống vực dậy tinh thần đánh tan bọn chúng, giải quyết tất cả.”

"..."

Lý Thành Long liếc mắt, nói: “Vậy thì để ta lên đi.”

“Ừ, cũng được. Nhớ kỹ một điểm, phần thẳng càng nhiều.”

Tả Tiểu Đa thấp giọng, nói: “Đối phương so tài thì nhiều, chiến đấu thì ít, kinh nghiệm đánh giết sống chết kém xa chúng ta."

Ánh mắt Lý Thành Long sáng lên: “Hiểu rồi.”

Trận trước, Tim Long xuất chiến trước, do Lý Trường Minh ứng chiến, mặc dù thua, nhưng tuy thất bại mà vẫn vinh quang; mà trận này, đến lượt Nhị Trung thành Phượng Hoàng xuất người trước.

Lý Thành Long bước lên phía trước, phía đối diện lập tức thương lượng.

Lý Thành Long cười nhạt một tiếng: “Ta là Lý Thành Long, đến từ Nhị Trung thành Phượng Hoàng, ta là đội phó ở tiểu đội chúng ta. Tự giới thiệu mình xong. Mọi người đối với đặc điểm của nhau đều đã thuộc lòng rồi, còn cần thương lượng lâu như vậy sao?"

Phía đối diện.


Sau khi thương lượng một vòng, một thiếu nữ áo trắng duyên dáng yêu kiều đứng dậy, ngũ quan tỉnh xảo, quần áo trắng như tuyết, tóc dài phất phơ, thật là đẹp

Nhàn nhạt nói: “Nhất Trung Tiềm Long, Hạng Băng.”

Hai người đứng đối nhau hành lễ: “Mời!”

Tả Tiểu Đa ở phía sau kêu: "Phù Phù! Chớ để bị sắc đẹp mê hoặc đấy, coi như vừa ý người ta, cũng phải chờ đánh xong rồi nói sau, người thắng mới có tư cách nói tiếp chuyện sau này.”

Mặt Hạng Băng đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Lý Thành Long cũng tăng thêm mấy phần nổi nóng,

Lý Thành Long còn muốn giải thích, phía đối diện đã công kích như cuồng phong vũ bão quét tới.

Phù Phù quyết định cắt ngang một cái, lựa chọn phương thức không né không tránh, lấy cứng đối cứng xông thẳng vào!

Trận này, hai bên không đụng tới binh khí, đánh giáp lá cả.

Hạng Băng không dùng, Lý Thành Long hiển nhiên cũng không dùng

Chỉ nghe thấy âm thanh bịch bịch bịch, liên tiếp. không ngừng vang lên; đối phương nhìn qua là một cô.

gái dịu dàng thanh tú, vậy mà đánh nhau lại dũng mãnh đến mức khiến người ta phát sợ!

Chỉ là chẳng qua Lý Thành Long bị Tả Tiểu Đa rèn luyện nhiều tới mức da thô thịt dày, năng lực chịu đựng hơn xa người thường, một đường kiên cường chống đỡ, chống đỡ đến cùng.

Một vòng lắc tới lắc lui này kéo dài chừng ba bốn phút, âm thanh giống như trống đánh vang lên không ngừng, sau một tiếng vang nặng nề trầm đục, hai người đều lộn một vòng ngã nhào ra ngoài, đứng yên đối diện nhau.

"Phốc..."


Tả Tiểu Đa sau khi nhìn rõ, ngay lập tức phì cười

Lý Thành Long mặt mũi sưng vù, hai mắt bầm tím, miệng bị rách, máu tươi chảy rồng.

Mà người đẹp phía đối diện, cũng biến thành tâm cài rối loạn, hai mắt như mắt gấu mèo, tóc tai bù xù, mũi cũng bị đánh vỡ, hình như hơi sụp, cái miệng nhỏ nhắn bị đánh đến mức một bên sưng lên, một bên trực tiếp rách da.

Ngực, bụng, bắp đùi... Trên quần áo màu trắng in bảy tám dấu chân đen thùi lùi, còn có mấy cái chồng lên nhau...

Lý Thành Long xoa cổ tay, còn Hạng Băng đang hoạt động mắt cá chân...

Hai người gắt gao nhìn đối phương, giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Không chỉ mình Tả Tiểu Đa sửng sốt.

Cả khán đài ai ai cũng bất ngờ!

Ngay cả mấy vị thầy giáo trọng tài cũng đều ngẩn ra.

Nói thực, cho dù lấy kiến thức rộng rãi bọn họ. từng trải qua mà nói, đàn ông cùng phụ nữ đánh nhau cũng đã thấy nhiều, nhưng trường hợp đàn ông và phụ nữ đánh nhau đến kịch liệt thảm hại như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời được thấy!

Lý Thành Long căn bản không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, cái gì gọi là người đẹp cần phải được ưu ái, trên mặt, cổ, tai, mũi, ngực, bụng, đùi, mông... Đúng là nơi nào có thể đánh được liền đánh nơi đó!