Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 629: C629: Phiếu trống điều tra quân tình




“Học sinh bây giờ... đứa nào đứa nấy, tố chất thực sự quá thấp. Thật sự là càng ngày càng không ra gì..." Một vị giáo viên thở dài nói.

“Cứ thế mãi, chỉ còn lại thượng võ thành gió, lại quên tôn sư trọng đạo, mất lòng kính sợ, sẽ là tai nạn của cả nhân loại!” Một vị giáo viên khác nhìn càng thêm xa hơn, đánh giá.

“Đúng vậy, đây là vấn đề thói quen, đúng là không thể xem thường. Xem ra sau này các trường Cao Võ, căn đưa vấn đề này vào trọng điểm dạy học” Một người giáo viên khác gật gù tâm đắc nói.

“Quả thật không thể chấp nhận con người lười biếng, thiên phú có cao đến mấy, nhưng sống còn không ra con người, thì sao có thể gửi hi vọng hắn có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ mảnh đại lục này”

“Cứ thế mãi, xuất hiện đạo đức bại hoại, tùy tiện chửi rủa tên tuổi của trưởng bối, vũ nhục sự tích anh hùng sẽ ngày càng nhiều, nhất định phải tiến hành ngăn chặn, một khi phát hiện, nghiêm trị không tha...”

“Tu võ tu hành tu tâm, cái nào cũng quan trọng, thiếu một thứ cũng không được, bây giờ lại còn thiếu cả hai cái, thì thật là hỏng bét”

“Ừm, nhớ kỹ sau khi trở về, chúng ta sẽ cùng nhau. phản ánh lên Bộ võ giáo”

“Được!”

...

Tiếp theo, là bắt đầu công bố kết quả rút thăm.

Tả Tiểu Đa là người rút thăm đầu tiên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, rút xong đi thẳng trở lại đội ngũ của mình ngồi xuống.

“Rút được ai vậy?"

Vạn Lý Tú có chút căng thẳng hỏi.


“Đương nhiên là phiếu trống rồi”

Lý Thành Long trợn mắt trừng một cái: “Tả lão đại xuất thủ, chỉ có mỗi mình hắn ở kia chọn, rút không được phiếu trống mới là lạ đó... Không thấy hẳn trở về đã ngồi xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đấy à?”

“Bằng không, há không đã sớm bắt đầu bày binh bố trận rồi sao?”

Lý Thành Long trợn trắng mắt: "Vừa vặn ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút”

“Thật sự là phiếu trống sao?”

Mấy người khác cũng rất hiếu kỳ, nhao nhao tới xem xét.

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Cũng chỉ có mỗi một cái phiếu trống, ta không rút ra, chẳng lẽ tùy ý để người khác rút ra rồi ngồi xem chúng ta đánh trận chắc?"

Hắn mở tờ thăm ra.

Con số '11' sáng lấp lánh kia đập vào mắt mọi người.

“Woaaaa!”

Lập tức thấy Tả Tiểu Đa cực hưng phấn từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, biểu cảm rất là hưng phấn, hấp dẫn ánh mắt mọi người, hẳn vui vẻ kêu một tiếng: “Ta thật là may mắn, lại rút được phiếu trống!”

Tiếng hoan hô này cực lớn, quả nhiên đinh tai nhức óc, nhất thời làm tất cả mọi người ở đây đều nhìn lại.

Lập tức, vô số người đều ở trong lòng chửi mắng không thôi, càng có thật nhiều người trong lòng ghe tỵ hâm mộ.

Móe, sao hắn lại may mắn như vậy.

Kết quả rút thăm.

Nhất Trung Tiềm Long, gặp Nhất Trung Trú Quân Điếm.

Tam Trung Phong Hải, gặp Nhất Trung Phượng Vĩ.

Nhất Trung Dương Lạc, gặp Nhất Trung Thương Sơn

Nhất Trung Thủy thành, gặp Nhất Trung Nam Kế.

Nhất Trung Thạch Khẩu, gặp Nhất Trung Long Phúc!

Nhị Trung thành Phượng Hoàng, phiếu trống.


...

Rút thăm đã xong, năm sân thí đấu, chờ song phương đối chiến ra trận, trọng tài cũng nhao nhao di chuyển tới phần sân thi đấu mà mình phụ trách, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Tả Tiểu Đa khẩn cấp phân bố nhiệm vụ: “Đều đi xem náo nhiệt, thông qua trận đấu này, hi vọng có thể tiến một bước nhìn ra thực hư trình độ của mấy đội ngũ này. Ta đi xem Tiềm Long và Trú Quân Điếm; Long 'Vũ Sinh, Vạn Lý Tú hai vợ chồng các ngươi đi xem Phong Hải đấu với Phượng Bĩ, Lý Thành Long ngươi đi xem Dương Lạc đấu với Thương Sơn; Dư Mạc Ngôn, ngươi phụ trách quan sát Thủy thành đấu với Nam Kế, Lý Trường Minh, trận còn lại là ngươi xem, ta nói cho ngươi biết nha Lý Trường Minh, nếu ngươi mà ngủ thiếp đi, ta nuốt sống ngươi luôn đó ngươi tin không!”

Tả Tiểu Đa cần răng nghiến lợi uy hiếp Lý Trường Minh một câu, dọa Lý Trường Minh đến hai mắt trợn lên, tỉnh cả ngủ!

Người khác nói câu nói này, Lý Trường Minh có thể cười trừ.

Nhưng Tả Tiểu Đa nói câu nói này, Lý Trường Minh lại là không dám hoài nghị, Tả lão đại nói nuốt sống mình, thật là có khả năng há miệng nuốt thật đó...

Quả nhiên là không thể qua loa được!

Nhưng điều khiến Lý Trường Minh không hiểu chính là, biết mình không đáng tin cậy như vậy, vì sao không tách Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú ra, để hai người bọn họ mỗi người phụ trách một trận là được rồi, bộ vợ chồng là giỏi lầm hả!

Tranh tài mà thôi, còn muốn mạnh mẽ phát 'cơm tró' nữa chứ.

Ừm, vợ chồng người ta xác thực giỏi thật!

Vòng thứ nhất rút được phiếu trống, Hồ Nhược Vân và La liệt cùng thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy thì càng thêm ung dung rồi

Sáu người xuất phát y theo bố trí, tách ra đi về phí năm đấu trường mà mình được phân công.

“Dư Mạc Ngôn, ngươi có thể thử đi tìm cô La Diễm Linh thử xem... Không hiểu gì thì hỏi, phải biết cách lợi dụng ưu thế của bản thân...” Tả Tiểu Đa nhỏ giọng nói với Dư Mạc Ngôn.

Mặt Dư Mạc Ngôn đỏ bừng, hiển nhiên là đang xấu hổ, nhưng vẫn là chen vào.

Mà La Diễm Linh ngạc nhiên nhìn thấy học sinh Dư Mạc Ngôn mình rất xem trọng, đang đi về phía mình, có vẻ như... Muốn đi xem các trận đấu khác?


Sau khi mừng rỡ qua đi, nàng rất chủ động đi nghênh đón: "Dư Mạc Ngôn? Ngươi đây là muốn đi đâu vậy?"

Dự Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, mình không cần bắt chuyện trước là tốt rồi.

Gãi gãi đầu, một mặt khổ sở nói: “Vòng này chúng ta rút thăm được phiếu trống, lão đại của chúng ta sắp xếp cho ta nhiệm vụ, để ta đi điều tra hư thật về năng lực của đối phương... trận mà ta cần phải đi xem là Nhất Trung Thủy thành đấu với Nhất Trung Nam Kế...”

Nói xong, trên mặt hiện ra mấy phần khó xử.

“Chuyện nào có gì đâu” La Diễm Linh đang rầu không có cách nào để làm thân với học sinh mình nhắm được, tức thời tự đề cử mình nói: “Ta dẫn ngươi đi!"

“Chuyện đó... Được chứ ạ?” Dư Mạc Ngôn trên mặt viết đầy do dự.

“Có gì đâu mà không được, đi nhanh thôi. Tranh tài sắp bắt đầu rồi..” La Diễm Linh nói dứt lời thì kéo Dư Mạc Ngôn đi.

Tả Tiểu Đa ở phía xa thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, quay người đi tìm giáo viên mặt ngựa Mã Trường Tư.

“Chào thầy Mã” Tả Tiểu Đa vẫn là gương mặt ngoan ngoãn hiền hậu.

“Tả Tiểu Đa?” Ấn tượng của Mã Trường Tư về Tả Tiểu Đa là rất tốt, vừa thấy mặt đã bật cười, gương mặt ngựa cơ hồ bật cười muốn nở hoa.

“Ngươi tới tìm ta à?”

“Vâng ạ”