Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 627: C627: Mỗi câu là một cái bẫy một từ là một mồi câu




Một giáo viên mang hộp rút thăm đi tới

“Bắt đầu rút thăm, mời các đội đội trưởng tiến lên rút thăm”

Tả Tiểu Đa bình tĩnh đứng lên, mười một đội trưởng cùng nhau bước ra một bước.

Đều không tiếp tục đi lên phía trước, mà là quét mắt nhìn mười người khác một vòng.

Mười một người đồng thời cảm giác trên mặt mình nóng rát, tựa hồ có mười thanh binh khí, vừa dạo qua mặt mình một vòng.

Tất cả giáo viên mang đội ở phía sau bọn họ đồng thời đứng lên, lui ra phía sau bốn bước, ngồi xuống khán đài.

Bời vì theo quy tắc, bọn họ không được phép lưu tại bên cạnh đội ngũ

Nói cách khác, từ giờ trở đi, tất cả quyết sách, đều chỉ có thể do các thành viên của đội ngũ tự bàn luận và quyết định.

Gương mặt của tất cả các giáo viên dẫn đội, đều tràn đầy sầu lo.

Cho dù bọn họ có lòng tin mười phần đối với đội ngũ của mình, nhưng một đường đi đến bây giờ, các đội ngũ vào được đến vòng này, không có một ngư nào là yếu cả!

Không ai dám cam đoan, học sinh trường mình có thể tất thẳng, độc lĩnh phong tao, độc chiếm vị trí đầu!

Cho dù là giáo viên của đội năm ngái đoạt giải quán quân là Nhất Trung Tiềm Long, lúc này trong lòng cũng lo lắng bất an tới cực điểm.


Dù sao, trước đó cũng không phải là chưa từng có những chuyện bất ngờ, ví dụ đơn giản nhất: hai đội mạnh nhất mạnh nhì, hai đội vốn là có thực lực mạnh nhất lại rút thăm gặp phải nhau, sau một trận đại chiến, thế là rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.

Cuối cùng bị đội ngũ có thực lực tổng hợp yếu hơn bọn họ, nhưng sức lực lại còn nhiều hơn đánh bại, vuột mất danh hiệu quán quân.

Tuy nói may mắn cũng là một phần của thực lực, lại còn là một phần rất lớn, nhưng thua như thế, chung quy vẫn là không cam tâm!

Cho nên mới nói, việc rút thăm này... Là may rủi, cũng là việc cần kỹ thuật!

Tả Tiểu Đa lên tiếng trước tiên, một tiếng ha ha phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Ha ha ha ha... Tất cả mọi người không nhúc nhích, chắc hẳn đều đang đợi người có điểm tích phân xếp hạng thứ nhất như ta làm gương hả? Không có vấn đề gì, không có vấn đẽ gì, dù sao Nhị Trung thành Phượng Hoàng chúng ta, không chỉ có điểm tích phân xếp hạng thứ nhất, mà hiện tại xem ra, trong mười một đội trưởng, ta cũng là người cao nhất”

Tả Tiểu Đa cười ha ha một tiếng, rồi bước một bước ra ngoài: “Hay là chúng ta xếp hàng theo chiều cao đi, nhìn cũng chỉnh tề hơn nhiều!”

Mười đội trưởng còn lại đưa mắt nhìn nhau.

Cái tên ranh còn này... Ai muốn xếp hàng với ngươi chứ.

Chúng ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi?

Chúng ta mà nghe lời ngươi thật, không phải sẽ thành vật làm nền cho ngươi sao?!

Thế là, sau khi Tả Tiểu Đa đi ra, mười đội trưởng còn lại cũng cùng nhau cất bước, đi ra, lại là dọc đi theo mười phương hướng đi lên đài cao.

Không nhanh không chậm, bước chân kiên định, thẳng tiến không lùi.

Mười người khí thế, đều là một mảnh sắc bén chi ý.

Tả Tiểu Đa tăng tốc bước chân, người đầu tiên đi tới trước hộp thăm, nói một tiếng: “Cảm ơn thầy, thầy thật sự là vất vả, lúc nào đến thành Phượng Hoàng, nhất định phải nói một tiếng, học sinh nhất định sẽ tận hết khả năng, tiếp đãi người thật tốt. Cảm tạ lão sư hôm nay vất vả”

Nói dứt lời thì vươn tay, trong lúc người giáo viên đang cười rất thư thái, rút ra tờ thăm thứ nhất.

Nhìn cũng không nhìn, lách mình lui sang một bên.

Ngay sau đó.

Mười người cùng nhau đi tới phía trước hộp thăm, sau đó, mười người đồng thời đưa tay ra —

Vị giáo viên chủ trì vốn gương mặt đang tràn đây hòa ái nhất thời nhíu mày.

Lúc đầu là chuyện gì đều không có, hết thảy đều rất bình thường


Nhưng sau khi Tả Tiểu Đa miệng ngọt như mật, phá lệ có lễ phép một lần

Không hiểu sao vị giáo viên này lại có cảm giác mười người đội trưởng này, tựa hồ có chút không có tố chất nhỉ?!

Giáo viên đứng ở chỗ này lâu như vậy, các ngươi ngay cả một câu khách sáo cũng không biết nói à?

Đi lên liền đưa tay?

Ăn cướp đấy à?

Gia giáo đâu? Lễ phép đâu?

Hắn không khỏi lui ra phía sau một bước, cau mày nói: "Các ngươi chơi cái gì, xếp thành hàng, từng người rút một! Người phía trước đã làm mẫu cho các ngươi rồi, sao còn loạn như thế? Chả ra thể thống gì!

Mười đội trưởng đang vươn ra tay, nghe vậy thì ngừng tại trong giữa không trung, cùng nhau quay đầu, hung hăng trừng Tả Tiểu Đa một cái

Cái tên khốn này, vậy mà tại bất trí bất giác bị hắn đẩy vào một cái bẫy khác.

Móe, sao ngươi phải nói nhiều thế làm gì hở?!

Bị đám người cùng nhau trợn mắt nhìn, Tả Tiểu Đa vẫn một mặt đôn hậu tươi cười, ánh mắt cổ vũ nhìn đám người, cười tủm tỉm một mặt chính khí: “Nhìn ta làm giề, các ngươi nghe lời giáo viên là được rồi, tính tình thầy tốt như vậy, cũng sẽ không giận các ngươi thật đâu”

Mười đội trưởng suýt nữa thì tức đến ngã ngửa.

Nếu không phải còn có một tia lý trí cuối cùng ràng buộc, thì bọn họ thật sự muốn hợp nhau tấn công một trận, trực tiếp quần ẩu, đánh cái tên khốn này thành bán thân bất toại luôn cho bõ tức.

Tên khốn này một mặt thiên chân vô tà, trung thực đôn hậu, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được, cái tên khốn này, mỗi câu là một cái chữ là một mồi câu!


Trên thế giới này tại sao có thể có người hèn như vậy cơ chứ!

Một mặt chất phác trung thực kia, đến cùng là thế nào mà luyện ra được hay vậy!?

Đây là thiên phú, hay là chuyên căn khổ luyện mới tu thành được vậy?!

Kìm nén cơn giận đây bụng, lui ra phía sau một bước, lần lượt rút thăm, lúc rút thăm, ai cũng nói một câu: "Giáo viên vất vả rồi”

Câu nói này lúc đầu nghe thì rất bình thường.

Nhưng làm thành như vậy rồi, khi nói câu này, làm sao lại có vẻ ấm ức như thế?

Bọn họ cảm thấy ấm ức, nhưng lại không biết giáo viên phụ trách rút thăm còn bực bội hơn bọn họ.

Mẹ kiếp, các ngươi không muốn thì cũng đừng nói, đứa nào đứa nấy, cẳn răng nghiến lợi nói một tiếng “Giáo viên vất vả rồi",ta nghe mà nẫu hết cả mề!

Các ngươi thế này là đang chào hỏi ta, hay là phát tiết thế hả?!

Thật sự là không có so sánh liền không có tổn thương, bây giờ thì hẳn đã biết cái gì là vàng cái gì là gạch ngói vụn!

Chờ rút thăm hoàn tất, vị giáo viên này cũng không lập tức rời đi, mà là đứng trên đài lại nói mấy câu.

"Có một câu, vốn ta cũng không muốn nói ra, nhưng thật sự là không nói ra thì không thoải mái."