Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 625: C625: Ai làm đó




Tả Tiểu Đa nói.

...

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp. Mặt trời chói chang, như là thiêu đốt.

Tả Tiểu Đa rất sớm đã mang cả đội đi tới đấu trường.

Vẫn là khu thi đấu số 1 như cũ, vẫn là đấu trường số 1 như cũ!

Trước mắt bao người, sáu người Tả Tiểu Đa tay áo bồng bềnh đi tới.

Các trọng tài và giáo viên đã sớm chờ bọn họ hai mắt đều sáng bừng lên, lại càng nhiều mấy phần chờ mong so với trước đó.

Sáu đứa nhóc này, trước đó đứa nào cũng mặc. đồ rộng thùng thình, bây giờ lại hiển thị rõ linh động phiêu dật, hiển nhiên là đã cởi bỏ toàn thân phụ trọng!

Trước đó một mực mang theo phụ trọng, một đường cường thế quét ngang, nhưng lại không biết bây giờ tháo phụ trọng, lại sẽ là uy phong như thế nào?

Từng đội ngũ lần lượt tiến vào.

Mười một đội ngũ, tất cả đều là thần hoàn khí tức, tính thần gấp trăm lần!

Hôm nay cử hành năm trận đối chiến trước, sau năm trận đối chiến, năm đội thất bại sẽ cùng đội rút thăm được lá phiếu trống bắt thành ba cặp chiến, ba đội thua trực tiếp đào thải rời đi, bên thắng thì tấn cấp vào top tám!


Khu thi đấu số một.

Đấu trường số một!

Tất cả các đội tham gia tranh tài, đều tập hợp ở chỗ này!

Mặc dù giờ phút này là tám giờ sáng, nhưng thời tiết đã nóng đến khiến người ta chịu không được.

Lúc mấy người Tả Tiểu Đa đến, cái đội ngũ khác, đều đã vào vị trí của mình.

Theo Tả Tiểu Đa một đường đi lên phía trước, không ngừng có giáo viên của các trường Cao Võ thân thiết chào hỏi: “Tả Tiểu Đa, hôm nay rất có tinh thần ha”

“Ha ha..” Tả Tiểu Đa thật thà cười: "Thầy/cô cũng vậy, rất sáng láng”

“Tả Tiểu Đa, hôm nay sao tới muộn vậy”

“Ôi ngại quá, trên đường bị kẹt xe”

“Tả Tiểu Đa, cố lên nha!" Thầy giáo mặt ngựa Mã Trường Tư nói.

“Cảm ơn thầy Mã; ân tình của thầy Mã, Tả Tiểu Đa tất không dám quên."

“Trò ngoan” Thầy Mã rất hài lòng.

“Tả Tiểu Đa..."

Vô số lời chào hỏi, Tả Tiểu Đa một đường mim cười đi tới, thời gian dần trôi qua mặt cười tới mức sắp đơ luôn rồi.

“Dư Mạc Ngôn!” Phía trước, La Diễm Linh nhảy ra ngoài: “Cố lên!”

“Cảm ơn cô La” Dư Mạc Ngôn cũng rất có cảm giác với cô giáo La này, cảm kích đáp lại.

Mười đội còn lại nhìn thấy cảnh tượng này đều bày biện ra một loại trạng thái ngơ ngác.

Đội của trường Nhị Trung thành Phượng Hoàng này, nhân duyên làm sao lại tốt như vậy?

Sao mà có cảm giác như mấy trăm vị giáo viên

trường Cao Võ ở đây, tất cả đều biết bọn họ là sao nhỉ?

Mấy người này, lẽ nào là con ông cháu cha...

Hồ Nhược Vân và La Liệt bên này mới vừa mới ngồi xuống, nhất thời đã có mấy giáo viên của các trường Cao Võ tìm tới.


"Cô Hồ, thầy La."

“Chính là tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?”

"Là như thế này. Chúng ta là người của hội đồng kỷ luật của giải thi đấu, có chuyện này muốn hỏi ý hai vị một chút”

Hồ Nhược Vân và La Liệt đều rất khó hiểu vì sao tự nhiên mấy người này lại tìm tới mình.

Uỷ viên của hội đồng kỷ luật lại tìm chúng ta làm gì?

Chúng ta cũng không có vi phạm kỷ luật.

Hai vị giáo viên kia hơi tươi cười, cân nhắc một chút từ ngữ rồi mới nói: “Là như vậy... chính là hôm rước, giáo viên Lý Thành Thu của Thập Tam Trung. Phong Hải mang theo ba học viên còn lại, rời khỏi trận tranh tài, trở về Phong Hải; chuyện này, cô Hồ hắn là biết đúng không?”

Hồ Nhược Vân nói: “Biết, lúc ấy thầy Lý Thành Thu lâm tràng biểu thị bỏ quyền nhận thua, bên ta cũng không đuổi tận giết tuyệt, đồng ý để đối phương bỏ quyền, nếu đã bỏ quyền, thì đương nhiên cần phải trở về rồi”

“Ừm, chuyện này cùng những gì chúng ta biết cũng không có gì sai lệch”

Vị giáo viên trường Cao Võ này gật gật đầu, lại “Nghe nói, thầy Lý Thành Thu này và cô Hồ... khi còn trẻ, từng có thù cũ?”

Hồ Nhược Vân thành thật gật đầu, nói: “Chuyện này cũng không phải bí mật, chuyện năm đó..."

Cô Hồ lại rất là hào phóng, kể lại rất kỹ càng chuyện năm đó.

Vị giáo viên trường Cao Võ này chăm chú ghi chép, ánh mắt lại quét tới quét lui trên người Hồ Nhược Vân.

Tả Tiểu Đa ở bên cạnh càng xem tình huống này càng cảm giác không thích hợp, nhịn không được mở miệng hỏi: "Thưa thầy, ta nghe ngài nói chuyện, có phải là thầy Lý kia trên đường về đã xảy ra chuyện gì không?”

Vị giáo viên trường Cao Võ này nhìn thoáng qua Tả Tiểu Đa, thở dài nói: “Đúng vậy, thầy Lý này trên đường trở về bị người tập kích, trước mắt sống chết không rõ!"


"Còn có chuyện như thế? Đúng là đại khoái...”

Tả Tiểu Đa một mặt kinh ngạc, lập tức nói: “Haizz, ta nói là... thật đúng là không cách nào nói trước được, mấy ngày nay người mà thầy Lý này đắc tội, thật sự là nhiều lắm... làm người ấy mà, đúng là nên sống một cách thiện chí mới tốt”

Người giáo viên trường Cao Võ kia nghe vậy lập tức sửng sốt một chút.

Ừm, lời nói này... Nên tính là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lý Thành Thu kia, mấy ngày này đúng là đắc tội không ít người, chỉ chuyện trên khán đài thì thầm mảng Cao Võ Hoa Dương bị bắt tại chỗ... Tin chắc đã có không ít người muốn đánh hẳn... Hắn xui xẻo, trước bất kể là ai hạ thủ, bốn chữ đại khoái nhân tâm, thật sự là rất thỏa đáng.

Hồ Nhược Vân thấy thế cũng bật cười nói: “Vị giáo viên này, ngài không phải là hoài nghỉ ta tập kích Lý Thành Thu đấy chứ?"

Vị giáo viên trường Cao Võ kia thần sắc không khỏi chuyển thành xấu hổ, ngừng lại một chút mới nói: “Căn cứ điều tra, người có thù với thầy Lý... Khụ khụ”

Hồ Nhược Vân nghiêm mặt nói: "Hồ Nhược Vân ta thề với trời, tuyệt không làm chuyện này. Thật ra hành tung hai ngày này của ta đều có thể tra, thật sự, cho dù ta có tâm cũng không có thời gian gây án”

“Còn có chính là...”

Hồ Nhược Vân nhàn nhạt cười cười: "Mối thù này của ta, thật sự là đã qua quá nhiều năm, muốn vô thanh vô tức trả thù, cũng có rất rất nhiều cơ hội, cần gì phải gây hiềm nghi tại cái này thời khắc mẫn cảm này?"

Câu nói này thật sự không thể chê trách gì, quả nhiên là có thể gỡ bỏ được tất cả hiềm nghĩ.

Tả Tiểu Đa tò mò hỏi: “Thầy ơi, thầy vất vả rồi. Ta muốn hỏi hỏi, thầy Lý kia bị thương có nặng không?”

Vị giáo viên trường Cao Võ này gật gật đầu, mỉm cười nói: “Thấy Lý kia thật xui xẻo, mặc dù không có mạng, nhưng mà... Toàn thân kinh mạch vỡ vụn, đan điền bị trực tiếp đánh xuyên qua, đan nguyên bị nát, tứ chỉ đứt đoạn, xương sống thành cháo... Chỉ sợ..."