Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 612: C612: Mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song




Từ khi Tả Tiểu Đa bước lên thì không bước xuống nữa, cứ đứng trên đó như vậy, còn Ngô Vân Thiên ở đối diện đã trở về sắp xếp an bài.

Giấy sinh tử, hai đội trưởng đã kí sẽ đồng nghĩa với việc của hai đội.

Sắp xếp chiến thuật, đâu cho phép có chút xíu lơ là nào, nhất là không được xem thường thực lực của đội đối thủ, sao dám có chút qua loa sơ sài được.

Có điều lúc này, Ngô Vân Thiên cảm thấy bên kia ít nhất đã tăng thêm trên 30%, tên Tả Tiểu Đa người được chọn để tham chiến kia lại trực tiếp đứng lại trên đài.

Ít nhất cũng là người tham gia trận chiến đầu tiên, khác gì một tấm bia sống, lúc này chỉ cần nghiên cứu phải làm sao để đối phó với Tả Tiểu Đa là được rồi, thật sự là quá lợi rồi!

Tả Tiểu Đa đứng trên khán đài, dáng vẻ như một thiếu niên anh tuấn phóng khoáng thanh cao trang nhã, dáng người cao lớn với gương mặt trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, mái tóc đen bồng bềnh, mỗi một điểm đều là bằng chứng cho việc hẳn là trọ thế gia công tử, thiếu niên đẹp trai nhẹ nhàng.

Phối hợp với thân hình chính khí, khuôn mặt trung hậu, là một kiểu người vừa nhìn đã thấy đặt biệt thành thật đáng tin.

Chỉ quét mắt nhìn qua mà đã có rất nhiều các cô gái đang xem dâng lên sự yêu thích từ tận đáy lòng.

“Đứa nhóc này thật sự rất ổn đó.”


“Dáng người này, thật sự rất tuyệt vời”

“Tính cách kia cũng rất tốt”

“Dáng vẻ rất đôn hậu, rất thành thật ấy”

“Đúng vậy..."

“Hy vọng không thua...”

"..."

Tả Tiểu Đa vẫn duy trì phong cách diễn trung hậu thành thật trên khán đài, đi về phía trước vài bước, đột nhiên nở nụ cười có phần khó xử, gãi gãi đầu giống như có chút ngượng ngùng, nói: “Ta... Ta tên là Tả Tiểu Đa, khụ khụ, là học sinh của Nhị Trung thành Phượng Hoàng, luyện quyền từ nhỏ, mọi người có cho ta một biệt danh, gọi là Thiết Quyền công tử... Thật ra gia đình ta rất nghèo, đâu xứng với cái tên công tử này câu, thật xấu hổ quá!"

Tất cả mọi người lập tức không nói nên lời.

Trọng tâm của ngươi không đúng đâu cậu nhóc à, thứ ngươi nên lo lắng là biệt danh Thiết Quyền công tử kia đã bị để lộ quá nhiều rồi...

Sao còn liên quan đến vấn đề từ “công tử” kia có xứng hay không chứ?

“Đây là lần đầu tiên ta đấu sinh tử, lúc trước cũng chưa từng đấu qua trận đấu có quy tắc tương tự.”

'Vẻ mặt Tả Tiểu Đa thật thà chất phác, gãi gãi đầu: “Vì vậy có vài vấn đề muốn hỏi các vị trọng tài đây..."

Hắn quay người, nghiêm túc cúi đầu: “Xin nhờ các thầy cô có thể giúp đỡ giải thích thắc mắc.”

Các vị trọng tài đều rất yêu thích đứa trẻ thành thật dũng cảm, rất lễ phép rất trung hậu này, tốt hơn rất nhiều so với biểu hiện xấu xa của người nào đó, gần như đồng thời mở miệng: "Có vấn đề gì cứ việc nói, bọn ta sẽ giải đáp cho ngươi."


Tả Tiểu Đa nói: “Thứ ta lo lắng, thật ra là sau khi đánh thẳng rồi... Vì nếu như thua, ta cũng không cần phải lo lắng thêm gì nữa...”

Mọi người đều mỉm cười, cảm thấy trong lòng lại càng chắc, đứa trẻ này tốt tốt thật sự, thành thật như vậy.

“Ta muốn hỏi là nếu như ta đánh chết đối thủ, vậy gia tộc sau lưng bọn họ có báo thủ ta không? Ta nghe nói tuyển thủ có thể đại diện cho một trường học đi xuất chiến, nếu không vì bản thân có thực lực cực cao thì là do sau lưng có thế lực gia tộc ra sức giúp đỡ...”

Gương mặt Tả Tiểu Đa lo lắng: “Gia đình ta chỉ là một gia định bình thường... Điều ta lo lãng nhất là mang đến tai họa cho người nhà.”

Lúc này, ấn tượng của tất cả mọi người dành cho đứa trẻ này càng tốt hơn.

Thầy mã hiền lành nói: “Thắc mắc này của ngươi hãy để ta giải đáp. Trên đấu sinh tử, chỉ cần kí tên vào giấy sinh tử thì chính là mối thù riêng giữa những người kí giấy thỏa thuận, sống không ân hận chết không oán trách. Chết rồi thì chết thôi, chết không oán trách, nếu đã không oán trách cũng sẽ không cho phép báo thù về sau này."

Tả Tiểu Đa không yên tâm nói: "Lòng người khi sinh ra vốn đã thiên vị rồi, cho dù trên quy tắc là không được phép nhưng họ hàng của người chết cũng chưa chắc cam tâm từ bỏ báo thù. Đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện gì đấy thì phải làm sao?”

Thầy Mã nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, gửi thông tin đó đi, tất cả giáo viên có mặt tại đây vào lúc này đều sẽ làm chứng đồng thời giúp đỡ cho ngươi!”

“Động thái này của bọn ta không phải là giúp đỡ cho ngươi mà là đang ủng hộ các quy tắc! Bất cứ ai cũng không được đạp lên quy tắc. Đã từng có người chết trong khi đấu sinh tử rồi gia tộc ồ ạt báo thủ, mà gia tộc đấy vẽ sau bị các các thế lực khác liên kết xóa sạch hoàn toàn. Chuyện này đã có tiền lệ, mọi người đều biết, nếu như còn có người đồn hết tâm sức xâm phạm điều kiêng kị này, vậy chính là đi tìm cái chết, tự chuốc họa vào thân, không được phép sống”

Rất nhiều giáo viên khác gật đầu.

Hoàn toàn chính xác, đây là sự thật.


“Đấu sinh tử liên quan đến vinh quang Võ giả, sống chết vốn dĩ là chốn trở về mà Võ giả cần phải luôn luôn đối mặt. Nếu đã kí thỏa thuận vậy cần phải tuân thủ theo ước định! Cả đại lục đều làm chứng!”

- Tả Tiểu Đa nói: “Ta không hề nghỉ ngờ những lời thầy Mã đã nói, nhưng ta chỉ là một học sinh bình thường, vẫn có phần không an tâm, cứ xem như ra có lòng tiểu nhân đi, liệu có thể xin phương thức liên lạc của các vị giáo viên tại đây không... Nếu như sau này ta thật sự bắt trắc cũng khó thể nhờ người khác truyền đạt tin tức đó đi, không để cho kẻ thất tin ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, không xem quy tắc ra gì.”

“Được, không thành vấn đề!”

Mấy giáo viên xúc động đồng ý, lần lượt để lại số điện thoại.

Còn Tả Tiểu Đa nghiêm túc ghi chép một lúc, không ngừng cúi đầu: “Cảm ơn thầy cô rất nhiều, cảm ơn rất nhiều... Thật sự là... Trong lòng vô cùng ấm áp, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt như thế... Các giáo viên nhiệt tình vì lợi ích chung, chính trực lẫm học trò có khắp mọi nơi, thật sự là tấm gương của bọn ta..."

Vị trí Nhị Trung thành Phượng Hoàng.

Hồ Nhược Vân và La Liệt đều cúi thấp đầu, dùng tay ray ray huyệt thái dương, người khác nhìn vào giống như đang khó chịu, nhưng trên thực tế là đang ra sức kiềm chế để không bật cười...

'Tên nhóc con này thật sự là diễn rất giỏi.