Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 607: C607: Sao ngươi lại mắng người 2




Ngược lại Ngô Vũ Thiên càng có cảm giác không lành, đây là đã mang thù rồi sao? Vội vã lớn tiếng nói: “Thầy Mã, ta thật sự không có mắng ngươi!"

Thầy Mã chán ghét xua xua tay: “Được rồi, mau chóng rút thăm đi, các ngươi đã làm lỡ rất nhiều thời gian rồi!"

Ngô Vũ Thiên vô cùng căm uất chuyển hướng về Tả Tiểu Đa: “Tả Tiểu Đa, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi phải hãm hại ta?”

Tả Tiểu Đa rất ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Đúng vậy, ngươi với ta không thù không oán thì tại sao ta phải hãm hại ngươi?”

Ngô Vũ Thiên bị câu hỏi ngược này k1ch thích suýt chút hộc máu: “Ngươi không biết xấu hổ!”

Tả Tiểu Đa có vẻ như không thể kiềm chế được nữa, vô cùng oan ức hét lên: “Bây giờ là lúc rút thăm, ai lại mong muốn xảy ra sự cố, gây thêm rắc rối chứ? Vấn đề cũng là do ngươi quá đáng thôi! Thầy Mã lặn lội xa xôi đến đây, quyết định thẳng thua giữ gìn công đạo cho chúng ta, công chính liêm minh quang minh lỗi lạc, đây là loại tâm tình cao thượng biết bao chứ?! Ngươi vừa đến đã nói một câu xấu xí là có ý gì? Người ta xinh đẹp hay xấu xí có liên quan gì đến kinh tế nhà ngươi đâu?”

“Tả Tiểu Đa ta là không chịu nổi loại người như ngươi, nhìn không được ta sẽ lập tức nói, ta muốn nói đấy! Trên đời này có loại lý do như thế đấy!”

Tả Tiểu Đa oán hận nói: “Thầy Mã đã xúc phạm ngươi đâu? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Đã làm rồi thì đừng sợ người khác nói!”

Ngô Vũ Thiên chỉ cảm thấy trước mắt mình tối đen, điên cuồng gào thét liên tục: “Ta không mắng! Ta không mắng!”

“Không mắng thì ngươi vội cái gì?”


Tả Tiểu Đa giận dữ nói: “Nhiều người xem lại video giám sát như vậy rồi, lẽ nào còn trách oan ngươi? Lẽ nào là ta hãm hại ngươi sao? Miệng ngươi không động không phát ra tiếng, vậy ta đang hãm hại ngươi hay là hãm hại mình chứ? Ta bị ngu hay gì?”

Ngô Vũ Thiên cũng không thèm đếm xuể.

Hắn biết hôm nay nếu không làm rõ chuyện này thì những vị giám khảo, trọng tài kia nhất định sẽ sinh ra định kiến với bản thân, kết quả trực tiếp nhất là sẽ ảnh hưởng đến tương lai học lên của bản thân, tiếp tục nói: “Ngươi cứ năm lần bảy lượt bảo ta mảng thầy Mã, vậy ngươi trả lời ta, ta đã mắng những gì nào?”

Tả Tiểu Đa quay người cúi đầu với thầy Mã, sau đó xoay lại nói: “Những lời vô sỉ mà ngươi nói kia thật sự ta không dám nhắc lại lần nữa. Thầy Mã là một vị người đáng để ta tôn trọng, để cho ngươi mắng một lần thôi đã là quá lắm rồi, bây giờ còn muốn ta nhắc lại lần nữa?”

Ngô Vũ Thiên tức giận nói: “Ngươi không dám nói?”

Tả Tiểu Đa: “Ta không dám nói.”

“Vậy ngươi phải làm sao để chứng minh ta mắng thầy Mã, chứng minh ngươi không vu khống ta?” Ngô Vũ Minh cho rằng mình tự kế hoạch, liên tục hỏi dồn.

“Cái này... còn phải chứng minh sao?”

Tả Tiểu Đa làm ra biểu cảm dở khóc dở cười, buông tay nói: “Ta cảm thấy chuyện này công đạo tự ở lòng người, không cần phải tranh luận nữa được không? Dưới con mắt của mọi người... Đâu cần phải tranh luận đâu... Thầy Mã độ lượng rộng rãi cao cả, có lòng bao dung, đã nói là bỏ qua, chúng ta còn phải nhanh chóng rút thăm, đừng làm lỡ thời gian nữa...”

Ngô Vũ Thiên suýt nữa ngã ngửa, một loại cảm giác hết đường chối cãi tràn ngập trong miệng: “Ta... ta..."

Trên khán đài, thầy Mã lại hét lớn một tiếng giống như sét đánh: “Mau rút thăm đi!”

Sắc mặt thầy mã đã đen như đít nồi.

Nhìn vào mắt Ngô Vũ Thiên giống như hận không thể nuốt chứng hắn.

Sự thật đều đang ở trước mắt lại còn cần Tả Tiểu Đa mắng. lại một phần sao?

Con mẹ nó ngươi mắng cái gì lẽ nào ông đây còn không rõ sao? Ông đây ngoài gương mặt hơi dài này ra thì còn cái gì có thể bị người khác vừa gặp mặt đã lâp tức xem thường chứ?

Lại còn muốn nhắc lại một lần!


Tên ranh con này thật sự là dụng tâm hiểm ác!

May mà Tả Tiểu Đa không nhắc lại mấy chữ kia.

Nếu không thì...

Hừi

Đứa trẻ Tả Tiểu Đa này, quả nhiên là một người có tinh thần trọng nghĩa, thật sự rất tốt.

Một số giáo viên khác cũng có người cảm thấy tình hình hôm nay phát triển quá kỳ lạ, bên trong dường như có gì đó không hợp lẽ thường, nhưng người có liên quan trực tiếp đã lên tiếng rồi, mà nghỉ ngờ của bản thân cũng chỉ là hoài nghỉ, nói không chừng... Tên Ngô Vân Thiên này thật sự có chửi?

Giống như những gì hẳn đã nói, mọi người đều không thù không oán... Như vậy Tả Tiểu Đa sao lại đi vu khống người khác đi chứ?

Hơn nữa miệng của Ngô Vân Thiên thật sự có động đậy, bằng chứng này bất cứ ai cũng không thể bỏ qua được.

Nhìn lên khán đài.

Thầy Lý dẫn đầu Phong Hải tức giận gần như muốn học máu, Hồ Nhược Vân và La Liệt đứng ở một bên mặt mài hớn hở.

Chỉ có những người ở hai bên này mới có thể khẳng định Ngô Vân Thiên chắc chắn là bị Tả Tiểu Đa chơi xỏ rồi.

Nhưng cụ thể chơi xỏ như thế nào thì có nghĩ nổ óc cũng không nghĩ được.


Có điều, cho dù cuối cùng có làm như thế nào thì chuyện này cũng thật sự khiến tâm trạng người khác tốt lên!

Khi Tả Tiểu Đa bước lên rút thăm, toàn bộ cơ thể Ngô Vân Thiên đã tức đến co giật không ngừng, thêm sự run rẩy khó mà khống chế, sắc mặt trằng như tờ giấy.

Cho dù khoảng cách không xa, nhưng hẳn vẫn có thể cảm thấy ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của thầy Mã kia đang quét tới quét lui trên người của mình.

Mà tất cả những thứ này đều do Tả Tiểu Đa tạo nên.

Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa vẫn cẩn thận chặt chẽ, trung hậu trung thực, thật thà thành thật, hiền lành lễ phép đi lên rút thăm.

Vừa rút ra còn chưa kịp nhìn, chỉ nghe thấy Ngô Vân Thiên ở bên cạnh ha ha cười lớn giống như ông trời vừa giúp hẳn đạt được tâm nguyện, đầy vẻ thù hận nói: “Tả Tiểu Đa, trận tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta đấy! Ha ha ha ha...”

Tả Tiểu Đa mở ra xem, cố tình làm ra vẻ sợ hãi kinh ngạc: “Thập Tam Trung Phong Hải?!”

Ngô Vân Thiên tràn đầy ác ý, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội để trút giận rồi, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tả Tiểu Đa, dùng âm mưu quỷ kế để giở trò nhất định phải gặp báo ứng! Đúng vậy, bây giờ ngươi đã hãm hại ta thành công nên chiều nay sẽ là lúc ta trả thù ngươi!”

Đám người nhìn vào chỉ thấy hình như Tả Tiểu Đa ngây người một lúc, sau đó hừng hừng lửa giận nói: “Ngô Vân Thiên, ngươi có ý gì? Ý của ngươi là vì chuyện lúc nãy nên giận lây sang ta? Vậy nên muốn ra tay gi ết chết ta trong lúc thi đấu?”