Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 603: C603: Tả tiểu đa có dám chiến đấu một mất một còn không 2




Hai bên không hẹn mà gặp cùng nhau dừng lại ở cửa hàng rượu.

Giáo viên Lý bên kia cười nhạt, liếc mắt nhìn khuôn mặt đám người Tả Tiểu Đa, cười nói: “Chúc mừng cô Hồ, chúc mừng Nhị Trung tạo được tiếng vang lớn, lần này lại tiến vào top 20 rồi. Ha ha.”

Hồ Nhược Vân lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ Thập Tam Trung Phong Hải đã bị loại?”

Giáo viên Lý vẫn chưa thay đổi nụ cười, sâu xa nói: “Ngại quá, lúc này vận may của chúng ta không tệ, ngược lại chưa hao phí bất kì sức mạnh gì đã tiến vào top 20, xem ra hai phe chúng ta, cuối cùng cũng không tránh được một trận chiến!”

Hồ Nhược Vân lạnh nhạt nói: “Rất mong đợi.”

'Vốn nói tới chỗ này đã có thế kết thúc, không đến nỗi làm mất mặt hai bên nhưng ngay lúc này, hai cô gái mặc áo trắng đối diện bồng nhiên mở miệng cười nói: “Thầy ơi, cô giáo Hồ này có phải là người năm đó bị phế, thiên tài rơi xuống phàm trần nhưng lại không biết là bị ai phế mà thầy hay nhắc tới không?”

Ánh mắt Tả Tiểu Đa bỗng nhiên đông cứng lại, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ muốn giết người vô cùng mạnh mẽ.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Giáo viên Lý kia lạnh nhạt nói: "Thành thật mà nói ta rất xin lỗi, áy náy lâu lắm, ta thật sự không ngờ năm đó chẳng qua là ra tay rất nhẹ, sao lại phế ngươi đi được... May mà bây giờ cô giáo Hồ đã hồi phục... Nếu không, bảo ta làm sao mới có thể an tâm cho được.”


La Liệt hít một hơi thật sâu: "Họ Lý kia, Lý Thành. Thu! Ngươi quá đáng rồi đó!”

“Quá đáng sao? Xin lỗi!" Giáo viên Lý kia lại đang cười ha ha, không hề có chút thành ý muốn xin lỗi nào.

“Nhưng, thiên tài phải bảo vệ tốt mới đúng, lấy ra đi rêu rao khắp nơi như các ngươi, nếu bị người khác phế thêm vài người nữa, thật sự không hay chút nào.”

Trong mắt Hồ Nhược Vân thoáng hiện lên sự căm phẫn đến cực điểm.

Những câu nói này quả thực là tràn đầy ác ý.

La Liệt không khoan nhượng: “Cũng đúng, thiên tài của các ngươi cũng không ít. Có thể vào top 20, cũng coi như có chút bản lĩnh, nếu bị phế thì quá đáng tiếc.”

“Thật sao?” Lý Thành Thu đối diện cười lớn một tiếng: “Ha ha ha..”

Hai nữ học sinh mặc đồ trắng phía sau, một người trong đó bu môi cười cợt, nói: “Thầy giáo, nếu để học sinh cũng dẫm vào vết xe đổ của cô giáo bọn họ năm đó thì không tốt lầm đâu?”

Nói là không tốt lắm nhưng nụ cười lại mang ý tứ rất sâu xa.

Lý Thành Thu lắc đầu liên tục: "Đây là truyền thống, truyền thống, hiểu không?”

Nói rồi cùng nhau cười to.

Lúc này, đội trưởng trẻ tuổi của Thập Tam Trung Phong Hải cũng mở miệng, hẳn dùng một loại ánh mắt ngạo mạn lướt nhanh qua Tả Tiểu Đa, nhếch miệng nói: “Thiết Quyền công tử, ngươi là người duy nhất trong nhóm các ngươi chưa từng ra tay, thật muốn xem thử, sau khi Cựu hiệu trưởng của Nhị Trung Thành Phượng Hoàng các ngươi chết rồi, Thiết Quyền công tử ngươi mới nổi lên, rốt cuộc là loại hàng gì và có bản lãnh gì.”

Mọi người của Nhị Trung Thành Phượng Hoàng giận tím mặt!

Miệng của cái tên này thật sự là quá đê hèn.

Khiêu khích thì khiêu khích, lại còn cố tình nói đến Cựu hiệu trưởng, bảo người ta làm sao chịu được.


Cho dù hai bên có mối thù truyền kiếp, ít nhất cũng nên tôn trọng người đã mất một chút!

Chỉ nghe Tả Tiểu Đa cười hì hì, nói: "Ta đây không mong chờ được chơi đùa với các ngươi chút nào, vẻ ngoài của ngươi gần giống như giáo viên Lý của ngươi đều là loại rùa lông xanh vớ va vớ vấn, ông đây không hứng thú chút nào. Liếc mắt nhìn thôi đã muốn ói...”

“Nhưng ngược lại ta rất thích hai cô em vừa mới nói chuyện sau lưng ngươi, ta chỉ thích chơi cùng các. nàng, chơi như thế nào cũng được, bất kể là ở nơi nào... Trong rừng cây, trong bụi cỏ, dưới nước, trên núi, đều được, ta không để ý chỗ chơi. Cho dù là song phi hay là tam phi gì đó, ai đến ta cũng không cự tuyệt, đội trưởng, loại hàng chất lượng cao này, trường học các ngươi có bao nhiêu, ta cảm thấy chắc là có rất nhiều, thêm ba năm người nữa đến cũng có thể vui vẻ nhận.”

Tả Tiểu Đa cười híp mắt nói: “Ta không chê nhiều. Ta có thể làm, ta rất được. Không tin ngươi bảo các nàng đến thử xem. Một lần hai trăm hai, giá thị trường, tuyệt đối không dối trên lừa dưới, không quỵt nợ. Giao dịch bằng tiền mặt, số liên hệ...!"

“Tả Tiểu Đa!"

Đội trưởng kia quát to một tiếng, ánh mắt lộ ra sát ý vô cùng mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi: “Ta phải giết ngươi!"

Tả Tiểu Đa cười hì hì: "Ta cũng không chấp nhặt với người sắp chết, nhưng hai cô em gái sau lưng ngươi, ta lại không nỡ nói giết là giết, da mỏng thịt mềm như vậy, cho dù thật sự phải giết cũng phải chơi xong mới giết, mỹ nhân đầu lâu thì làm sao, trước sau vẫn là mỹ nhân trước mắt, còn sau đó có biển thành đầu lâu hay không, xem tâm trạng đi, nói không chừng nếu hầu hạ ta sung sướng.”

Sự phân nộ sớm đã lan rộng đến cực điểm trên mặt hai cô gái: "Tả Tiểu Đa! Ngươi muốn chết!"

Một tiếng leng keng, lấy binh khí ra, muốn nhanh chóng tấn công qua bên này.

Trên mặt thầy giáo Lý kia tràn đây sự phẫn nộ, giơ tay ngăn cản hai học sinh của mình, lạnh giọng nói: “Nhị Trung Thành Phượng Hoàng dạy dỗ học sinh như vậy sao?”


Hồ Nhược Vân vẫn lạnh nhạt nói: “Thập Tam Trung Phong Hải là loại trường học có phong cách này sao?”

“Nhân phẩm thấp hèn!”

Thầy giáo Lý nhìn Tả Tiểu Đa, ngón tay hung hăng chỉ trỏ: “Cho dù có mâu thuẫn, nhưng cần gì phải sỉ nhục phái nữ?”

Hồ Nhược Vân dũng cảm đứng ra, che chắn trước mặt Tả Tiểu Đa, ngón tay chỉ vào đội trưởng phía đối diện: "Nhân phẩm đê hèn! Cho dù có mâu thuẫn cớ sao lại dám sỉ nhục một người đức cao vọng trọng đã mất!"

Hai nữ sinh mặc đồ trắng phía sau nghiến răng nghiến lợi: “Tả Tiểu Đa, ngươi chết chắc rồi!”

Tả Tiểu Đa liếc mắt: “Ôi, ta xin lỗi được chưa, lúc nấy ta chỉ nói đùa thôi, sao các người cứ cho là thật. Thật sự buồn cười quá. Các ngươi tưởng ta muốn chơi cùng hai ngươi thật sao? trông hai ngươi rất giống với hai đống phân, sao lại có người hứng thú được chứ, các ngươi đang đánh giá cao mình quá rồi đấy..."

Hắn giả bộ tỏ ra sợ sột, cả người run cầm cập, nói: “ Phù Phù, ngươi có hứng thú không? Ta nhìn thấy là suy sụp luôn rồi..."

“Ta cũng vậy.” Lý Thành Long run cầm cập một lúc: "Xấu như vậy... Lạy chúa tôi, Sao có thể sống với bộ dạng như vậy chứ?”

Lý Trường Minh nói: “Hay là cho lão Dư?”