Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 597: C597: Đội ngũ thiên tài




Cho dù muốn lập ra chiến thuật nhằm vào cũng khó có thể chắc chẵn, dù sao đối phương còn có ba người hoàn toàn chưa ra tay...

Sáng sớm hôm sau...

Lúc nhóm người Tả Tiểu Đa đi ra khỏi khách sạn Ngọc Tuyền lập tức cảm nhận được cảm giác vi diệu nhiều người nhìn chăm chú mình, độ chú ý đó chỉ sợ còn hơn đội quán quân Nhất Trung ở Tiềm Long.

Thật sự là muôn người chú ý, ánh mắt mỗi người đều rất phức tạp.

Đây là một đội mà cả độ đều là thiên tài!

Nếu tu vi của ba người còn lại đều không khác mấy với ba người phía trước, cũng không cần cao hơn quá nhiều, như vậy một đội sáu người này chính là một đội ngũ trong mơ tiêu chuẩn!

Đội ngũ thiên tài danh xứng với thực!

Không thể tranh luận!

Ngày hôm qua cô gái nhỏ kia nói trong ba người còn lại là đội trưởng và đội phó, thực lực tự thân của đội trưởng và đội phó có thể không bằng đội viên bình thường sao?

Dùng đầu gối nghĩ cũng không có khả năng. Nếu như vậy quả thật trở thành trò cười rồi!

Buổi sáng.

Trận đầu.

Văn là Tả Tiểu Đa đi rút thăm.

Lần này rốt cuộc rút được đối thủ cũ, ừm, phải nói là đối thủ cũ của Nhị Trung thành Phượng Hoàng — Nhất Trung thành Bác Dương.

“Lý Trường Minh!”

Ánh mắt Tả Tiểu Đa có chút ý tứ sâu xa: “Trận đấu ngày hôm nay giao cho ngươi, cũng đừng có làm mất mặt Nhị Trung thành Phượng Hoàng chúng ta!”


Lý Trường Minh giống như bình thường hai mắt lờ đờ buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Không có vấn đề gì, Tả lão đại ngươi cứ yên tâm đi”

Hiện trường thi đấu lăn này biến thành khu vực thi đấu thứ nhất.

Mà số người đến xem thi đấu ở khu vực thi đấu thứ nhất này vượt qua các khu vực thi đấu khác rất lớn.

Hầu như đa số trọng tài và giáo viên dẫn đội đều đến xem thi đấu.

Nhóm mấy người La Diễm Linh tuy rằng không có được vị trí trọng tài nhưng không biết đã làm thế nào mà tất cả đều ngồi ở hàng đầu tiên xem thi đấu!

Sáu người nhìn đến sáu người Nhị Trung đều đến không thiếu một ai, một đám đều lộ vẻ mặt hiền lành với bên này, sau đó lại lập tức chuyển thành giương cung bạt kiếm, nhưng vẻ giương cung bạt kiếm này là đối với người ngồi kế bên.

“Tất cả đều không được tranh với ta!”

La Diễm Linh cảnh cáo một đám.

“Ha ha...."

“Ha..."

“Ha ha ha ha..."

“Vệ Hắc Tử, muốn ta trả lại thư tình lúc trước ngươi viết cho ta à, bây giờ có người mới thẳng người cũ rồi.. Nhưng chỉ cần lần này ngươi đừng tranh với ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.” La Diễm Linh rơi vào đường cùng, bắt đầu sắc dụ.

“Ngươi cũng đã nói người mới thẳng người cũ, có. thể có người mới như vậy ông đây độc thân cả đời cũng có sao”

Vệ Hắc Tử đối diện liếc một cái xem thường: “Bỏ thiên tài như vậy không tranh thì trở về hiệu trưởng chúng ta có thể nuốt sống ta luôn!"

“Được lâm, ngươi rất tốt!"

La Diễm Linh tức giận đến mức ngực phập phồng liên tiếp.

Ngay lúc này.

Keng!

Tiếng chuông vang lên.

Thi đấu bắt đầu

Trận đầu rõ ràng chính là Nhị Trung thành Phượng Hoàng đối đầu với Nhất Trung thành Bác Dương.

Sắc mặt sáu người Nhất Trung thành Bác Dương phía đối diện đều lộ vẻ nặng nề, như lâm đại địch, thi đấu đã bắt đầu mà vẫn còn nghiên cứu thảo luận chiến thuật biện pháp đối phó khẩn cấp.

Mà bên này...

Lý Trường Minh ỉu xìu đi lên đài, ngáp liên tục, giống như là cả đêm không ngủ.

Đứng cúi đầu ngay tại chỗ, con mắt híp lại, gật gà gật gù... giống như giây tiếp theo sẽ ngủ mất...

“Tình huống gì thế này?!” La Diễm Linh thấy thế có chút lơ mơ.

“Có khi nào là bị bỏ thuốc không?”

Mấy giáo viên bên cạnh cũng ngạc nhiên nghĩ ngờ, đưa ra phán đoán phù hợp nhất với bầu không khí trước mắt.


Trạng thái này nhìn như thế nào cũng thấy không đúng!

“Hở, khu vực nghỉ ngơi của Nhị Trung sao lại không có động tĩnh gì... i trời, bọn họ lại có thế đang đánh bài tú lơ khơi”

Mấy vị giám khảo tức giận đến vạ miệng: “Này là trò đùa sao?”

“Này là coi thường đối thủ đến mức độ nào chứ, lại có thể cử ra một người ngủ còn chưa tỉnh... vãi thật!

Trong đội ngũ Nhất Trung thành Bác Dương có người chậm rãi đi ra.

“Ta, Trương Phóng! Đến từ Nhất Trung thành Bác. Dương ở khu vực Trung Nguyên! Đối diện xưng tên đi!” Trương Phóng hét lớn một tiếng, lộ ra tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn gấp bội, tràn đầy khí thế.

Lý Trường Minh nghe thấy lời này như ở trong mơ mới tỉnh, cực kỳ hiếm thấy mà ưỡn ngực, cố gắng bày ra bộ dáng phong thái hiên ngang, lớn tiếng nói: “Ta, Lý Trường Minh! Đến từ Nhị Trung thành Phượng Hoàng!"

“Nhị Trung thành Phượng Hoàng!"

Lý Trường Minh cảm giác bởi vì chính mình còn hơi mơ màng nên nói không vang lắm, vì thế lại hét lớn một tiếng.

Hắn đối mặt với mọi người lớn tiếng nói: "Vốn ta không muốn giải thích, chê khen gì ta không bận lòng, nhưng bây giờ ta không chỉ đại biểu cho chính mình mà còn là đại biểu cho thành Phượng Hoàng, nếu làm lão hiệu trưởng của chúng ta mất mặt thì là lỗi của ta. Ta tên là Lý Trường Minh, ta đến từ Nhị Trung thành Phượng Hoàng! Ta tu luyện Đại Mộng Thần Công gia truyền của nhà ta!"

Hắn hét lớn một tiếng: "Ta không phải là ngủ chưa tỉnh!"

“Phụt..”

Không ít giáo viên nữ không nhịn được bật cười Tên nhóc này đáng yêu quá đi thôi.

Đại Mộng Thần Công...

Một giọng này làm rất nhiều người đang buồn ngủ giật nảy mình, tóc gáy cả người dựng thẳng tỉnh lại...

Chúng ta... bị cảm sẽ tìm ngươi!

Trương Phóng đối diện không nói gì: “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?"

“Nói nhảm ít thôi!"

Lý Trường Minh lung lay lắc lắc: “Mau chóng đánh xong kết thúc công việc, ông đây còn muốn trở về ngủ!"


“Keng!”

Trường kiếm của Trương Phóng ra khỏi vỏ, thản nhiên nói: "Không biết nếu ngươi thua thì hôm nay còn có thể ngủ được không!"

Lý Trường Minh ngáp một cái, khen: “Tư thế rút kiếm rất đẹp trai.. đến đây đi”

Lời còn chưa dứt đột nhiên thân mình cuộn lại mãnh liệt giống như gió lóc đâm qua.

Rõ ràng chỉ vừa mới ra thế nhưng tiếng xé gió đã mạnh mẽ dâng lên, tiếng gió lạnh thấu xương, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Trương Phong nhìn thấy khí thế của đối phương hung mãnh, trường kiếm trong tay đâm vẽ phía trước, hiển nhiên muốn thi triển người kiếm hợp nhất!

Chỉ tiếc ánh kiếm còn chưa sáng lên thì đã bị Lý Trường Minh đụng tới.

Rắc!

Tiếng trường kiếm bị gãy!

Bịch!

Trước ngực Trương Phóng trúng quyền.

Răng rắc!

Xương sườn gãy ba cái!

Phụt

Lại là một đạp vào bụng Trương Phóng, cả người khoa tay múa chân ngã văng ra ngoài!

Hắn đang ở giữa không trung đã bắt đầu phun máu tươi cuồn cuộn, còn chưa rơi xuống đất thì đã ngất đi