“Ồ ồ..” Phương Nhất Nặc bừng tỉnh đại ngộ.
Thế thì tất thảy đều giải thích được rồi.
Thằng nhóc này một mình đến Phong Hải đương nhiên là không quen thuộc. Nên hẳn mới cần mình làm chút việc cho hắn... Như vậy khả năng bán mình đi là không lớn.
Tin rằng mình chỉ căn chú ý ẩn nấp là được rồi... Cơ hội để cho thế lực Vu Minh tìm được mình là không lớn, thậm chí dù tìm được thì mình cũng có chỗ để giải thích, nhất định phải tránh qua đầu sóng ngọn gió lăn này trước đã.
“Được! Ta đi Phong Hải ngay đây”
"Ừ.”
Tả Tiểu Đa trịnh trọng nhắc nhở: "Thật ra chặt không bằng lỏng, đừng tủy tiện cắt đứt hẳn liên hệ với bên kia đấy. Nếu tiếng gió đã qua rồi có thể thử liên lạc lại xem, lý do đơn giản nhất là ngươi trọng thương bị chặn ở trong thành, sau đó khó khăn lắm mới trốn thoát được, chạy tới Phong Hải v.v..."
“Cũng có thể thỉnh cầu cứu viện, yên tâm, bên kia chắc chắn sẽ không đến cứu ngươi đâu. Cho nên ngươi càng cầu cứu thì càng an toàn. Hơn nữa chẳng có việc gì cần cử ngươi đi”
“Đúng vậy đúng vậy”
Phương Nhất Nặc vui mừng quá đối. Dù sao bản thân hắn cũng có dự định này, gián điệp đa mang tất nhiên sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhưng chỉ cần thao tác tốt thì mọi việc sẽ đều thuận lợi cũng chưa biết chừng.
“Ừ, chính là thế đấy, như này như này...” Tả Tiểu Đa dặn dò một phen.
Phương Nhất Nặc gật đầu lia lịa.
“Thế giờ ta đi nhé?" Phương Nhất Nặc cảm giác tính mạng của mình cũng có đảm bảo rồi.
“Ấy từ từ”
Tả Tiểu Đa nhíu màu: "Ngươi đến xem tướng mà không trả tiền à? Ta chỉ điểm bến mê cho ngươi lâu như vầy, mấy lời sinh tử mà ngươi coi như làm từ thiện hả?”
Phương Nhất Nặc: "...”
Phương Nhất Nặc rời đi.
Tả Tiểu Đa nhìn 5 triệu vừa được chuyển vào trong thẻ, càng có ấn tượng tốt với Vu Minh.
Đúng là có tiền!
Nhìn số tiền Phương Nhất Nặc vừa chuyển vào, cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, Tả Tiểu Đa không khỏi nảy ra suy nghĩ bảo hẳn chuyển thêm 20 triệu.
Có thế dễ dàng chuyển 5 triệu thì bình thường trong tay chắc cũng phải có ít nhất 50 triệu nhỉ?
Haiz, mà thôi, không thể bắt một con dê cạo lông mãi được.
Hay là chờ đến Phong Hải rồi lại cạo tiếp, không chừng hắn có thể kiếm được thêm chút nữa...
Không cần tốn sức, chỉ đặt tiền đề cho mình là được, giờ tâm trạng Tả đại sư đang rất thoải mái
Tả đại sư lại bắt đầu xem tướng nhưng giờ đã tỏa ra bầu không khí nhiều tiền lắm của.
Tả đại sư ta không thiếu tiền!
Tiền là cái thá gì!
...
Cho đến buổi chiều khi trời sắp tối, Tả đại sư còn đang cần cù phấn đấu vì cái “thá” ấy.
Mục tiêu của hắn là phải kiếm đủ mười triệu trong hôm nay.
Giờ còn thiếu một trăm ngàn nữa, chỉ cần kiếm đủ ta sẽ dọn sạp.
Đúng lúc này, tham lang chỉ tâm trong lồng ngực đột nhiên nóng rực lên. Một thiếu nữ thành khẩn bước tới trước mặt Tả Tiểu Đa.
“Tả đại sư, cảm ơn ngài”
Thiếu nữ không nói hai lời, chuyển qua năm trăm ngàn.
Tả Tiểu Đa kinh ngạc.
Nhiều quá vậy!
“Ôi vãi!"
Năm trăm nghìn!
Tả Tiểu Đa thoáng kinh ngạc, cô gái này cũng quá hào phóng rồi, hơn nữa trông cũng rất xinh đẹp, đúng chuẩn bạch phú mỹ, khách hàng lớn đấy!
“Cô gái ngươi đây là..”
Tả đại sư không nhớ ta sao.”
Cô gái cười ngọt ngào, nói: "Cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm được cha mẹ của mình. Trong khoảng thời gian này, ta liên tục xem bệnh, điều dưỡng thân thể, thu dọn chỗ ở... Cho cha mẹ, cuối cùng quên không tới cảm ơn ngươi, thật là ngại quá."
Nàng vừa nói như vậy, Tả Tiểu Đa bỗng nhớ ra: “Hóa ra là ngươi”
Cô gái này đúng là Mặc Huyền Y, nàng cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn người!”
Xâu chuỗi lại từ đầu đến cuối, Tả Tiểu Đa - người hiểu rõ nhân quả cũng vui vẻ từ tận đáy lòng khi biết gia đình nàng đã đoàn tụ, mà sau khi nàng cúi đầu cảm ơn, một giọt điểm khí vận, đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Đột nhiên Tả Tiểu Đa cảm thấy thoải mái cả người, cười ha ha nói: "Không biết ngươi định sau này như thế nào?”
Mặc Huyền Y nói: “Lần này ta tới, ngoài việc cảm ơn Tả đại sư đã chỉ điểm giúp gia đình chúng ta đoàn tụ, thì còn muốn thỉnh giáo đại sư một chút, sau này ta, nên làm như thế nào?"
Tả Tiểu Đa vừa ấm lòng vừa hơi sửng sốt, nhìn kỹ sắc mặt của Mặc Huyền Y, trầm giọng nói: "Trước mắt ngươi vẫn ổn... Ít nhất là không có tai ương, không có bệnh tật, an toàn, không phải lo lắng gì.”
Mặc Huyền Y nói: "Ta không hỏi điều này, mà là tính toán sau này.”
“Ngươi không định quay về sao?” Tả Tiểu Đa tràn đầy sự nghỉ ngờ ở trong lòng.
Cô gái này không phải là bị ai xúi giục chứ? Như này cũng quá dễ rồi, đúng không?
“Ta chắc chắn sẽ không quay về”
Mặc Huyền Y có chút buồn bã, nói: “Thù của cha. mẹ, đã là không đội trời chung, chưa kể ta là người của tinh hồn không hề giả, sao ta có thể làm kẻ thù của bổn tộc...”
Có trời mới biết, Mặc Huyền Y đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ dẫn vặt khi đưa ra quyết định này.
Mặc dù bây giờ nàng nói ra với thái độ bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng, chắc chẩn không bình tĩnh như ngoài mặt.
“Nếu như ngươi ở lại...”
Tả Tiểu Đa có chút không đành lòng, nói: “Có thể sẽ gây ra... cái chết của cả cha và mẹ ngươi."
"Hả?” Mặc Huyền Y nghe vậy nhất thời trợn mắt há miệng.
“Đúng vậy, tướng mặt của ngươi cho thấy như vậy."
Tả Tiểu Đa ngẫm nghĩ, nói: “Cô gái, nếu muốn an toàn... Chỉ bằng rời xa thành Phượng Hoàng, đi về phía bắc.... Có thể giữ được bình an."
“Đi về phía bắc?” Mặc Huyền Y bẩm bẩm tự hỏi.
Tả Tiểu Đa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mặc.
Huyền Y, nhẹ giọng nói: “Đi Thượng Kinh đi. Hơn nữa lên đường càng nhanh càng tốt! Dẫn theo cả cha mẹ ngươi, lập tức lên đường!”
Mặc Huyền Y không ngờ Tả Tiểu Đa lại đưa ra lời khuyên như vậy, trong lòng rối bời, trong lúc nhất thời làm sao mà hạ quyết tâm được.
“Lời ta cũng chỉ nói tới đây thôi”
Tả Tiểu Đa nói: “Ta với ngươi và cả cha mẹ ngươi đều là người có duyên với nhau, vì vậy sẽ tặng ngươi thêm mấy câu nữa”
Hắn im lặng suy nghĩ một chút rồi nói: “Phùng lâm khả tiến, ngộ thủy tắc thối; kiến quang tắc chỉ, ngộ ách tu cứu, phùng thiện tất hành, ngộ ác tất trừng(*)”
(*) Tạm dịch: Gặp rừng có thể tiến, gặp sông thì phải lui; thấy sáng thì dừng, thấy nguy phải cứu, gặp thiện phải làm, gặp ác phải trừng trị”
Mặc Huyền Y lặng lẽ nhẩm lại một lần, nói: "Ta nhớ kỹ rồi, cảm ơn đai sư đã chỉ ra bến mê”