Cường độ huấn luyện của sáu người sau đó khiến cả trường đều kinh động, sợ hãi.
Trong mắt toàn bộ thầy cô và học sinh đều là một cảm giác duy nhất: Rợn hết cả người, cực kỳ thê thảm.
Tin tức từ ngày huấn luyện đầu tiên khiến Lý Trường Giang nổi trận lôi định.
Không nói đến cái khác, thao luyện đối chiến ngày đầu tiên, sáu người trực tiếp đánh hỏng toàn bộ võ đạo tràng để tu luyện trong trường, hố lớn hố nhỏ khắp nơi, cái nào cũng sâu cả mấy mét.
Đến đài cao trên võ đạo tràng mà các thầy thường đứng trên đó giám sát học sinh tu luyện cũng bị Lý Trường Minh và Lý Thành Long đánh nhau đỏ cả mắt đạp bay.
Lý Trường Minh vây quanh đài hết trốn rồi né, Lý Thành Long đánh mà bốc hỏa trong người, cảm giác cái đài này vướng chết đi được, nhất thời giận dữ đạp một phát.
Cái đài và bốn thầy giáo bên trên cùng bay vèo ra ngoài..
“Tất cả các ngươi cút ra ngoài tu luyện hết cho ta!"
Lý Trường Giang gầm lên kinh thiên động địa: “Muốn tạo phản à? Đây là tu luyện hay là phá trường hả? Lý Thành Long, mai gọi phụ huynh đến trường học ngay! Bồi thường!"
“Mấy đứa các ngươi ai nấy đều cút ra ngoài thí luyện hết cho ông!"
Lý Trường Giang giận phát điên lên được.
Tân Phương Dương vừa đi mới được vài ngày, mấy đứa nhóc này đã muốn lật trời luôn rồi hả? Còn có tên La Liệt kia, đậu mé ngươi đi làm thầy hay đi nịnh hót vậy?
Đánh hỏng cả võ đạo tràng rồi mà La Liệt còn khúm núm chạy lại hỏi: “Chân không sao chứ?"
Đù mé cái thứ gì không biết nữa!
Đúng là tức ứa cả gan.
Đám Tả Tiểu Đa bị mắng ngoan ngoãn theo La Liệt ra khỏi thành thí luyện.
Lý Trường Giang ngồi trong phòng hiệu trưởng xem danh sách, tỏ vẻ đau đầu.
“Cái danh sách là như này hả? Thế này còn cần lên danh sách? Đội trưởng Tả Tiểu Đa, đội phó Lý Thành Long, đội viên Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh... Đây là sắp xếp từ trước đến nay rồi còn gì?"
Hồ Nhược Vân bên cạnh nói: “Thì chính là thế đấy, chẳng lẽ còn muốn thay đổi cái gì?"
“Chiến thuật đâu, bố trí đâu?”
Lý Trường Giang chỉ vào danh sách: “Bố trí chiến lược chiến thuật đâu rồi?"
“Khụ khụ...”
Hồ Nhược Vân hắng giọng đáp: "Tụi nó nói, trực tiếp quét ngang... Mỗi trận chỉ lên một người, cân tất... khụ khụ...”
“Ngạo mạn!”
Lý Trường Giang nổi trận lôi đình: “Chúng nó cho. rằng mình là ai hả? Lại đi khinh thường anh hùng thiên hạ như vậy”
Không thể không nói, giờ hiệu trưởng Lý đang rất tức giận.
Trước đây tuy lão hiệu trường không quản sự vụ nhưng chuyện gì cũng có nàng đứng sau chống đỡ. Giờ lão hiệu trưởng đã đi rồi, Lý Trường Giang chợt cảm thấy trách nhiệm của mình không chỉ lớn hơn gấp. đôi.
Mới có mấy ngày người đã hốc hác hắn đi.
Đau thương, quyến luyến, khổ sở, cùng với... công, việc như núi đè xuống. Lý Trường Giang tựa như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
Hồ Nhược Vân bước lên, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho chồng.
“Trường Giang, đừng đặt áp lực quá lớn lên mình, yên tâm đi. Chúng không phải những đứa trẻ không biết tính toán. Nếu đã dám đặt ra sách lược như vậy thì đều phải nắm chắc rồi, nhất là Tả Tiểu Đa, hắn nhất định sẽ không để cho lão hiệu trưởng thất vọng”
Hồ Nhược Vân dịu dàng nói: "Bây giờ chuyện ngươi cần làm là thả lỏng bản thân. Lão hiệu trưởng đã làm cả đời mới có được loại phong thái cử trọng nhược khinh như không có chuyện gì xảy ra như vậy... Dù ngươi làm cho mình mệt chết thì cũng không đạt đến trình độ như lão hiệu trưởng chỉ trong thời gian ngần được”
“Phải kiên nhẫn. Dần dân từng chút một, đừng nhìn mọi chuyện quá xa xôi, tạm thời cứ xem trước mắt đã, xử lý từng cái một. Chỉ cần cố gắng làm đến mức chúng ta có thể làm tốt nhất hiện tại là được, lượng sức mà làm mới là quan trọng”
“Đừng cố đi so với lão hiệu trưởng làm gì, chỉ trong thời gian ngắn ngủi là không thể được đâu”
Hồ Nhược Vân buồn bã nói: “Truyền kì như lão hiệu trưởng... Nhìn khắp cả đại lục cũng chỉ được mấy người... Nhưng chỉ cần ngươi làm đến mức tốt nhất, ta tin rằng rồi cuối cùng sẽ có một ngày ngươi có thể đi đến một bước ấy”
“Ta sẽ giúp ngươi”
Cơ thể cứng ngắc của Lý Trường Giang đần thả lòng, cuối cùng chán nản ngồi trên ghế, lẩm lẩm: "Lúc lão hiệu trưởng còn ở đây thì chẳng thấy việc này có gì khó khăn... nhưng bây giờ..”
“Chủ yếu vẫn là cảm giác đột nhiên mất đi chủ kiến nhỉ... thật ra những chuyện này ngươi đã làm rất tốt rồi”
Hồ Nhược Vân an ủi: "Ngươi là hiệu trưởng kế nhiệm của Nhị Trung mà lão hiệu trưởng công nhận. Lão hiệu trưởng sẽ không nhìn nhầm, phải tin tưởng ánh mắt của nàng, tin tưởng năng lực của chính mình”
“Ừm”
...
Lần này ra ngoài thử luyện có thể nói là không có chút lo lẳng nào, ừm, chủ yếu là người Vu Minh chết đã chết rồi, đi đã đi rồi, trong khu vực thành Phượng Hoàng không thấy mống người Vu Minh nào hết, đương nhiên có thể yên tâm mạnh dạn.
Chí ít mấy người Tả Tiểu Đa đều rất yên tâm, tất cả tung tăng xông ra ngoài.
Thậm chí không cần phải tìm kiếm linh dược tài nguyên nữa, cứ tìm tỉnh thú phù hợp đối chiến là được rồi.
Lấy trình độ hiện nay của họ, nơi mà cảnh giới Tiên Thiên có thể bước vào đều trực tiếp quét ngang. Sau đó lại đến khu vực mà cảnh giới Thai Tức mới được bước vào nhưng cũng bách vô cấm kị, không có địch thủ
Có lẽ là suôn sẻ quá mức, sáu người ngày càng to gan, sau đó còn xông thẳng vào khu vực thí luyện của Đan Nguyên Cảnh, chiến đấu bên trong suốt cả ngày.
Cuối cùng vác theo cả trăm cái xác tỉnh thú, thương tích đầy mình trở ra.
“Đã ghê!"
Sáu người cùng ngửa mặt lên trời hét dài.
La Liệt vẫn luôn đi theo, ánh mắt dại ra, vẻ mặt như gặp ma.
Khu vực lịch luyện của Đan Nguyên Cảnh cũng không thể coi là “khu vực lịch luyện" được nữa. Chí ít đối với học sinh trong trường mà nói, đó chính là cấm địa, dù là cao thủ Đan Nguyên Cảnh cũng chỉ cam đoan có thể bảo vệ được bản thân mà thôi.
Nhưng đám Vạn Lý Tú dưới sự dẫn dắt của Tả Tiểu Đa, cứ thế quét sạch khu vực ngoại vi Đan Nguyên Cảnh lịch luyện một lần, còn cùng nhau hợp tác chém mấy trăm con tỉnh thú.