Mãi đến khi Vạn Lý Tú tiêu hao hết sức lực mới lén lén lút lút trốn vào phòng trọng lực.
“Thật đáng sợ!”
Mãi cho đến khi đi vào trong phòng trọng lực, Tả Tiểu Đa vẫn đang vỗ ngực mình.
"Ôi, Tú Nhi thật sự là không thể đùa được... Long Vũ Sinh nửa đời sau phải chịu khổ rồi...”
Tả Tiểu Đa vẫn còn dư âm: “Thật sự là quá hung hắn! Thật sự lo lắng cho tương lai của hắn..."
Bên kia.
Vạn Lý Tú và đám người Long Vũ Sinh đang đối chiến để rèn luyện lẫn nhau, cúng cố cảnh giới.
Trong cơn giận, sức chiến đấu của Vạn Lý Tú càng bùng nổ, ra tay vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không để lại con đường thoát.
Long Vũ Sinh và bốn tên kia tất cả đều bị Vạn Lý Tú đang nổi điên cưỡng chế đánh cho một trận
Đối với một cô gái đang liều mạng, bốn người kia bó tay hết cách hoàn toàn... Chỉ có thể bị đánh với tư thế phòng thủ bị động, mặc dù là lấy bốn chọi một, vẫn không địch lại.
Mấy người này mỗi người đều thầm mắng Tả Tiểu Đa trong lòng trăm ngàn lần!
Mẹ nó, ngươi hèn hạ trêu chọc kích phát Vạn Lý Tú nổi điên, nhưng lại khiến toàn bộ chúng ta chịu trận!
Chết tiệt!
La Liệt mặt mày hớn hở ở một bên chứng kiến quả nhiên đều là thiên tài, chuyện ở cấp độ nghịch thiên này không cần Tả Tiểu Đa, chỉ cần năm người này ra tay cũng đủ quét sạch những trường học khác.
Lúc trước La Liệt cũng có thiên phú nên rất hiểu mấy học sinh này, trước lúc sát hạch, hẳn cũng củng đi trên toàn bộ hành trình.
Đương nhiên biết cấp độ thực lực thật sự của mấy học sinh này, đã sớm đạt đến cấp độ Tiên Thiên, sở dĩ trì hoàn không đột phá, chính là do cố ý kiềm nén sự đột phá của bản thân, để đạt đến mức độ cực hạn lớn nhất bên trong năng lực tiềm tàng của bản thân.
Chỉ có điều nhóm sáu người này bao gồm cả Tả Tiểu Đa đều là học trò cưng mà Tần Phương Dương liên tục dẫn dắt từ lớp Võ Sĩ, cho dù La Liệt nhìn mà phát thèm nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhưng bây giờ, Tân Phương Dương đột nhiên rời đi, trong các thầy giáo giảng dạy ở lớp chỉ còn mỗi thầy La Liệt là quen thuộc nhất với trình độ thực lực của họ đảm nhiệm chủ nhiệm lớp, thật sự không khác gì bánh bao từ trên trời rơi xuống, không công lại nhận lộc.
Hôm nay, cả đám Vạn Lý Tú không khống chế được nữa mà đột phá. La Liệt vừa mừng rỡ, vừa nảy ra suy nghĩ kiểm tra đắng cấp thực lực bây giờ của mấy người
Sau khi đột phá, tu vĩ tỉnh tiến, sức mạnh tăng lên nhiều, chính là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không biết rốt cuộc có thể tăng được đến mức độ nào.
Mà lúc này, hẳn tận mắt nhìn thấy không khí đối chiến của năm người này, ai nấy đều có sự thuần thục trong kinh nghiệm chiến đấu, sự nhạy cảm trong ý thức khiến La Liệt vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
“Kỹ xảo, ý thức của mấy đứa này đều đã đạt đến cảnh giới thành thạo, đối với việc ứng dụng kỹ thuật chiến đấu đều thuần thục lưu loát, hạ bút thành văn. Chỉ còn thiếu chuyển biến tâm tính khi được máu tươi rửa tội và tự tay giết người thôi...”
“Tốt quá, tốt quá rồi."
“Đúng là làm khó lão Tân, thế nào mà dạy dỗ được những học sinh xuất sắc như vậy chứ..."
Lúc này, La Liệt thật sự khâm phục Tân Phương Dương.
Chỉ có kẻ biến thái như Tả Tiểu Đa thì còn coi như là vận may, là trùng hợp. Nhưng một phát sáu đứa thế này thì chẳng khác gì chuyện cổ tích, chỉ có thể giải thích là Tân Phương Dương người ta thật sự có bản lĩnh mà thôi.
Lấy tiêu chuẩn của đám Vạn Lý Tú, cảnh giới thì mình có thể miễn cưỡng đẩy lên giúp tụi nó chứ ý thức và kinh nghiệm chiến đấu muốn đích thân dạy dỗ ra được là khó khăn gấp vạn lần.
Kiểu phòng thủ và tiến công ăn ý như vậy cũng. không phải thứ có thế rèn luyện được trong môi trường học đường.
Hắn không biết rằng, kinh nghiệm chiến đấu của đám Long Vũ Sinh không liên quan gì mấy đến Tân Phương Dương, đơn thuần là do đánh nhau với Tả Tiểu Đa mà ra.
Tả Tiểu Đa gom góp tất cả sự khủng bố mà Tả Tiểu Niệm ném lên người hẳn đi gieo vạ cho đám Vạn Lý Tú.
Với bản lĩnh hút thù hận của Tả Tiểu Đa, chỉ cần sáp lại một chỗ, một ngày không đánh thành đầu heo thì còn chưa xong.
Hơn nữa khi hai bên tranh chấp đương nhiên là cả năm liên thủ chống lại mình Tả Tiểu Đa. Cứ như vậy mãi, không ăn ý mới là chuyện lạ
Mấy người kết thúc chiến đấu, La Liệt bước lên hỏi thăm bằng thái độ cực kỳ kiên nhẫn và hiền hòa.
“Mấy người các ngươi đều đột phá hết rồi, tốt lảm, không biết tự các ngươi đã áp chế được bao nhiêu lần chân nguyên xao động nhỉ?”
La Liệt cười như hoa nở: “Chắc cũng ba, bốn lần gì đó phải không?"
Thầy La suy bụng ta ra bụng người. Năm đó mình áp chế được một lần đã được thầy giáo coi là nhân tài, mấy đứa trẻ này thể hiện ra còn giỏi hơn mình năm đó rất nhiều, đương nhiên không chỉ nhiều hơn có một, hai lần.
“Ta... chắc là tám lần."
Long Vũ Sinh đáp lại có vẻ không chắc chắn lắm, dứt lời bèn gãi đầu: “Không biết lần cuối chặn lại có tính không nhỉ?"
“Ta là chín lần” Vạn Lý Tú.
“Ta cũng chín lần” Dư Mạc Ngôn ngắn gọn đáp.
“Tám lần” Lý Trường Minh thở dài.
“E he, ta mười lần nè.”
Lý Thành Long đắc ý xong lại thở dài.
Hắn và Tả Tiểu Đa lưng tựa lưng chiến đấu đã lâu, được hưởng sái Viêm Dương Thần Công nhiều lần, khiến căn cơ nội tình tích lũy được dày nhất trong số năm người. Theo đánh giá của mình, hẳn vốn có thể áp chế thêm một lần nữa.
Ai dè cả đám người nọ nối người kia chân khí xao. động còn lôi mình đi theo, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Đều tại Dư Mạc Ngôn, tự nhiên lại đi đánh rắm làm gì?
Giờ Lý Thành Long rất là muốn đập Dư Mạc Ngôn một trận.
Tám lần... Chín lần... Mười lăn?
La Liệt cảm thấy mình hơi choáng, nhất thời không thể tin vào số lượng mà tai mình nghe được.
Những con số kinh người như tám lần, chín lần, thậm chí mười lần, ở Nhị Trung... không, dù là ở cả thành Phượng Hoàng cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Hôm nay lại một phát lòi ra cả năm đứa trước mặt mình.
Đâu!
Sao mà có mỗi năm được!
Còn Tả Tiểu Đa nữa cơ mà!
Thực lực của hẳn vượt trên năm người trước mặt, chắc số lần áp chế cũng phải trên tám, chín lần.
Ít nhất... cũng phải mười lần hoặc mười một lần, thậm chí mười hai mười ba lần?
La Liệt sắp ngất đến nơi rồi, nhưng là ngất vì hạnh phúc.