Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 564: C564: Mưa gió tạm ngừng tiễn người một đoạn đường 5




Đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, trên bầu trời vẫn không ngừng có người mặc đồ tang trắng từ bốn phương tám hướng chạy tới, lặng lẽ đáp xuống, tự giác Xếp vào hàng, gia nhập đoàn người đưa tang.

Đội ngũ ấy, ra khỏi thành sáu mươi dặm, nơi cửa thành còn có rất nhiều người mặc quần áo trắng đang lắng lặng chờ đợi, chờ đứng vào hàng ngũ ra khỏi thành.

Không có bất kỳ người nào nói chuyện, cũng không có bất kỳ người nào khóc tỉ tê, đoạn đường này, toàn bộ hành trình tất cả mọi người chưa từng phát ra bất kỳ âm thanh nào, dường như e sợ quấy rầy đến những hồi ức cuối cùng của vị hiệu trưởng già trên trời có linh thiêng!

“Cũng đừng khóc nữa, để cho cô hiệu trưởng yên nghỉ đi, yên nghỉ, đưa mắt lần nữa nhìn Nhị Trung, đưa mắt nhìn chúng ta, nhìn một đêm ở thành Phượng Hoàng!"

Nhưng lệ nóng cuồn cuộn, đã sớm làm ướt trăm dặm mặt đất.

Vô số học sinh, yên lặng thút thít, cả người run rẩy, mấy người ngất đi...

Cho đến khi có người nhắc nhớ: “Tăng thêm tốc độ, đừng làm trễ giờ chôn cất cô hiệu trưởng”

Đội n lúc này mới bắt đầu chậm chạp tăng tốc.

....

Trên Phượng Hồi Đầu, mộ huyệt đã đào xong.

Theo núi mà dựa vào, hướng mặt trời mà đứng, bên trái rồng bên phải phượng, có gió có nước.

Tất cả những đồ vật chôn theo, đều đã bỏ vào, trong này, có vô số trân bảo, tất cả đều là bọn học sinh đưa tới, nghe nói là bảo vật có thể gia tăng phúc duyên cho kiếp trước đời sau

Tưởng Trường Bân, Tôn Phong Hầu và những học. sinh năm đó, chọn lựa ra tám đại biểu, hợp sức mang quan tài gỗ lắng lặng đi vẽ trước, không dám có một chút lắc lư.


E sợ quấy rầy vị hiệu trưởng có ơn huệ tái sinh đối với mình.

Cuối cùng, quan tài gỗ được đặt xuống không một tiếng động, đưa vào mộ huyệt.

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống.

Đầu tiên là đám người Tưởng Trường Bản cầm xẻng, bắt đầu yên lặng lấp đất, mỗi một bưng đất rơi xuống, đáy lòng tất cả mọi người đều có một loại đau đớn khắc khoải.

Dường như mỗi một bưng đất rơi xuống, khoáng cách với cô hiệu trưởng, lại xa hơn một phần.

Cuối cùng một bồi đất rơi xuống, mọi người bất đầu chuyển đá, dựng bia.

“Hiệu trưởng Nhị Trung, Hà Viên Nguyệt chi mộ!”

Chỉ xưng hô đơn giản như vậy.

Một bên, chính là bài thơ Tả Tiểu Đa viết

“Cuộc đời này có nhiều chuyện xưa hối tiếc, một lời yêu thương đầy ắp ngân hà; gió xuân đào lý khắp thiên hạ, vạn năm sử xanh bút ngọc ghi!"

Đây là khi Hà Viên Nguyệt còn sống tự mình chọn.

Bên kia là hoa mai chữ triện nhỏ, ghi chép cuộc đời Hà Viên Nguyệt.

Trên mộ bia, Hà viên Nguyệt mặt mũi dịu dàng từ ái, vẫn lắng lặng nhìn tất cả trước mặt, nhìn bọn học sinh nàng, nhìn Phượng Mạch mà nàng cả đời bôn tất nhìn... Thành Phượng Hoàng đèn đuốc muôn nhà.

Ba nén nhang, từ từ cháy lên.

Tất cả mọi người tính lặng như cũ, không dám tạo ra một chút âm thanh, e sợ kinh động vong linh người đã khuất.

Rốt cuộc....

Tưởng Trường Bân ngậm nước mắt, méo miệng, run giọng nói: "Cô hiệu trưởng... Đã yên nghỉ... Bây giờ không căn kiêng kỵ quấy rối đến người nữa rồi... Các ngươi, có thể khóc thoải mái...

Tiếng nói vừa dứt, tiếng khóc rung trời thoáng chốc vang lên, đó là tiếng khóc đã bị đè nén thật lâu, giờ phút này, cuối cùng đã tới thời khắc có thể thoải mái bộc lộ....

Có không ít người khóc đến mức cả người run rẩy, hôn mê bất tỉnh.

Thủ tưởng Nhật Nguyệt quan mang hai vòng hoa biệt, chậm rãi tiến lên.

Đây là hai vòng hoa vô cùng đặc biệt, toàn thân đều dùng bạch ngọc chế tạo, vô cùng to lớn, phía trên đầy những huy chương, tất cả đều là của tướng sĩ xuất thân Nhị Trung đạt được!

Rực rỡ muôn màu, ước chừng có hơn mười ngàn chiếc.Hàng ngàn hàng vạn vinh dự quân nhân, tụ họp nơi này.


Gòn có một bộ liễn Đông Phương đại soái đích thân đề chữ: "Lưu danh muôn thuở!”

Một tên đàn ông to lớn dẫn đầu quỳ sụp xuống đất, chảy nước mắt khàn giọng hét: “Cô giáo! Người mở mắt nhìn một chút đi... Chúng ta không làm người mất thể diện!”

“Cô giáo! Chúng ta không làm người mất thể diện, không làm Nhị Trung mất thể diện!”

Tất cả học sinh Nhị Trung trở về từ Nhật Nguyệt quan, đồng loạt cúi chào, rồi quỳ xuống, tiếng khóc lóc vang lên.

Từng đợt từng đợt học sinh, không ngừng tới...

Khắp Phượng Hồi Đầu, cá ngọn núi đều bày vòng hoa, nhang đèn khí tức, kéo dài mấy ngàn dặm, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.

Không biết có ai đó, đột nhiên nghẹn ngào đọc đoạn văn Hà Viên Nguyệt thường hay đọc.

“Ta hy vọng, nhà ta, không bị phá hư; ta hy vọng, nước ta, không bị xâm lược; ta hy vọng, anh em ta, mãi mãi vui vẻ; ta hy vọng, chị em gái ta, mãi mãi an toàn, ta hy vọng, ta có thể bảo vệ tất cả những thứ này!”

Lúc đầu chỉ là một người nghẹn ngào tụng niệm, nhưng càng ngày càng nhiều người gia nhập, càng về sau, triệu người đồng thời tụng niệm, âm thanh vang động ngàn dặm.

Tất cả mọi người, dường như đều thấy được, Hà Viên Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, nét mặt nặng trĩu suy tư, nhìn mình, đang nhẹ nhàng kể lể: “Ta hy vọng...”

“Ta hy vọng, những đứa trẻ của Nhị Trung, đi ra ngoài, cũng có thể đội trời đạp đất"

"Ta hy vọng, những đứa trẻ của Nhị Trung, dù không thể trở thành trụ cột, nhưng, bất kỳ ai cũng là một người đường đường chính chính...”

“Ta hy vọng..."

Nghe những lời nói quen thuộc này.

Cô giáo đáng kinh kia, những lời Thiên Thiên thường nói, nguyện vọng lớn nhất, lời chúc phúc sâu sắc nhất...


Tất cả mọi người nước mắt tuôn rơi như mưa

Vòng hoa từng đoàn tiến lên.

Vô số học sinh Nhị Trung ở trước mộ Hà Viên Nguyệt, quỳ gối không dậy: “Cô ơi..."

Từng đợt từng đợt người đến rồi đi, nhang đèn ánh lửa, tràn ngập khắp Phượng Hồi Đầu.

Mãi cho đến đêm khuya, nhưng vẫn còn có vô số người, tới đứng xếp hàng, thành kính dâng hương, tế bái.

Từ đầu đến cuối, Tân Phương Dương cả người mặc quần áo đen, tựa như được nặn ra từ bùn, khắc ra từ gỗ đứng ở bên mộ, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cả người hắn, dường như đã hoàn toàn chết lặng, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu cự.

Thương thế của hắn, cũng không có chút chuyển biến tốt nào, vẫn luôn phải dùng nghị lực, dùng tu vi để chống chọi.

Vào giờ phút này hẳn, đã sớm bất chấp mọi thứ.

Cũng không ai biết, hẳn đang suy nghĩ điều gì.

Tả Tiểu Đa thấy tình hình của hẳn quả thực không ổn, cưỡng ép đứt cho mấy chai nước, mấy viên linh đan.

Đưa nước cho hẳn, hắn liền uống, cho hắn đan dược, hắn cũng ăn; chẳng qua là, tất cả các động tác đều tiến hành trong trạng thái không có ý thức.

Mấy trăm ngàn người đến rồi lại đi...