Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 563: C563: Mưa gió tạm ngừng tiễn người một đoạn đường 4




Để tiễn biệt cô hiệu trưởng!

Hà Viên Nguyệt dành tâm huyết cả đời cho trường học, nói là học sinh khắp thiên hạ, một chút cũng không phải nói quá.

Vô số người, đều rơi lệ, đều nhanh chóng trở về nơi này.

"Vốn định chờ tạo ra chút thành tựu, trở về lần nữa báo cáo cô hiệu trưởng... Cũng coi như có mặt mũi mà nói với nàng, tâm huyết năm đó của người, cũng không uổng phí... Ta thật đáng chết... Vì sao không thể trở vẽ sớm một chì

“Cô hiệu trưởng... Chúng ta... Tới đây tiễn biệt người...."

Vô số người, còn đang chìm trong mộng đẹp, điện thoại không ngừng reo lên, không chịu được đành phải tỉnh dậy nghe điện thoại, ngay sau đó thì ngây người như phỗng, nước mắt đầy mặt, bổng hoàn hồn, khoác áo lên, trở về ngay trong đêm...

...

Trên Phượng Hồi Đầu.

Tần Phương Dương vẫn ôm thật chặt Hà Viên Nguyệt, mặc cho mọi người có khuyên nhủ như thế nào, đều không buông.

“Thật nhẹ... Thật gầy...”

Tân Phương Dương vừa lẩm bẩm nói, vừa ôm Hà Viên Nguyệt chậm rãi xuống núi, tựa như ôm bảo bối cả đời của mình.

Để tâm như vậy, cẩn thận như vậy, che chở như vậy.


"Ta biết, nàng là Hà Viên Nguyệt, nàng là Hà Viên Nguyệt, nàng không phải Lã Thiên Thiên...Có phải nàng muối nói cái này, phải không?”

Tần Phương Dương tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, nàng là Hà Viên Nguyệt, thì phải làm thế nào đây? Nàng là Lã Thiên Thiên, thì có thể như thế nào? Nàng cuối cùng vẫn bỏ lại ta...”

“Giống như năm đó ở Thượng Kinh... Nàng bỏ lại ta... Một đi không trở lại”

Nàng thật là độc ác... Nàng lần trước bỏ lại ta, ta còn có thể tìm, tìm một đời cũng không ngại gì, luôn có người để nhung nhớ, nhưng lần này... Sau này, hoa xuân trăng thu, gió hè tuyết đông... Cõi đời này mọi thứ... Với ta cũng không còn ý nghĩa..."

“Từ nay về sau... Cõi đời này cũng chỉ còn lại có ta lẻ loi một mình, đối mặt với gió đao mưa kiếm, thiên địa hồng lô, một mình, chịu đựng tất cả... Đã không còn nàng, không còn nàng nữa rồi.."

làng thật là ác độc. Trước khi ra đi, để lại cho ta nhiều chuyện như vậy, nhiều tiếc nuối như vậy... Nàng nói nàng có nhiều chuyện không bỏ được như vậy... Ha ha, còn không phải là để cho ta thay nàng đi làm, đi hoàn thành hay sao... Ta biết, ta đều hiểu hết”

“Nàng tất cả đều nghĩ tới vì ta, duy chỉ không nghĩ tới, không có nàng, ta sẽ như thế nào!"

"Ta sẽ như thế nào đây...”

“Nàng có biết những năm này, ta nhớ nàng nhiều lầm... Nàng có biết không? Nàng biết không? Nàng biết không?”

“Nàng ban đầu nói là muốn bảo vệ nhau cả đời, nàng ban đầu nói là muốn chúng ta cùng nhau sinh con dưỡng cái... Nàng ban đầu nói là, muốn chúng ta cùng nhau nhìn ngầm núi sông, cùng nhau đến già...”

Tân Phương Dương lẩm bẩm nói: “Có thể cuộc đời này của ta, cuối cùng là hoàn toàn mất đi nàng Lã Thiên Thiên, nàng nợ ta bao nhiêu, nàng có biết không? Nàng định thế nào với ta? Nàng định thế nào với ta?”

“Một trăm năm nhớ nàng, tám mươi năm tìm kiếm, sau đó cả cuộc đời tương tư cô độc... Nàng định như thế nào với ta?”

“Nàng định như thế nào với ta?”

'Nàng trả cho tai!"

Trong thất khiếu Tân Phương Dương có máu tươi chảy ra, nhưng hẳn dường như không có cảm giác, đột nhiên thấp giọng gào thét: “Nàng trả cho ta! Nàng trả cho ta! Nàng trả lại cho ta!!!"

Trước mắt tối săm, rốt cuộc thân lắc lư mấy cái, rồi hôn mê.

Chung quanh, mọi người kinh ngạc hô lên.

....

Tả Tiểu Đa tìm hồi lâu, được Tả Tiểu Niệm vừa. mới đột phá mang theo, dùng dùng thời gian suốt một ngày rưỡi, bay quanh thành Phượng Hoàng tự mình lần tìm tất cả các khu vực, muốn tìm một nơi yên nghỉ cho Hà Viên Nguyệt.

Bên .vn và . com, . vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương


Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Cuối cùng, quyết định chọn dưới đỉnh núi ngay tại Phượng Hồi Đầu.

Cô hiệu trưởng cả đời quan sát khí vận của thành Phượng Hoàng, để cho người yên nghỉ tại nơi này đi, vẫn có thể nhìn tất cả học sinh của người, an cư lạc nghiệp, nhìn khí vận của thành Phượng Hoàng, ngày càng tăng lên, nhìn Phượng Mạch... Lại lần nữa thai nghén..."

Xác định xong huyệt mộ, sau đó xác định nhân thủ, bất đầu đào xây.

Tưởng Trường Bân cùng Tôn Phong Hầu đỏ mắt, cùng học sinh trở về trong ngày gần như đánh nhau.

“Chỗ cô hiệu trưởng yên nghỉ, đương nhiên phải do ta tự mình làm ra!"

Cuối cùng, tám học sinh năm đó của Hà Viên Nguyệt, gánh công cụ, đi Phượng Hồi Đầu, tất cả học sinh năm đó Hà Viên Nguyệt từng dạy qua đều mặc quần áo trắng, đồng thời có mặt, đào mộ huyệt cho cô hiệu trưởng.

Vừa đào, vừa khóc rung trời.

Từng vệt sáng lấp lánh, từ trời nam biển bắc chạy tới, trước Nhật Nguyệt quan, Đông Phương đại soái đặc biệt điều một chiếc phi thuyền quân đội, tất cả quân nhân tốt nghiệp từ Nhị Trung, tập thể lên thuyền, quay về ngay trong đêm!

Ngày mười tám tháng bảy!

Khắp thành Phượng Hoàng để tang.

Ngàn dặm thành Phượng Hoàng, tất cả đều là nhạc tang từng hồi

Xe tang chạy, đầu tiên lượn quanh Nhị Trung một vòng; sau đó mới chậm rãi rời đi, lái về phía Phượng Hồi Đầu. Đầy trời tiền giấy từ từ bay lượn, tựa như thời điểm cô hiệu trưởng rời xa Nhị Trung, quyến luyến không thôi, không đành lòng rời đi


Ngày hôm ấy, hoa cỏ Nhị Trung, tất cả đều tiêu điều.

Tất cả học sinh Nhị Trung, bao gồm cả học sinh đã tốt nghiệp, chỉ cần còn sống, ai cũng lắng lặng đi theo phía sau xe tang, tự giác xếp thành hàng, nơi nơi đều là quần áo trắng như tuyết.

Cả vùng đất, đều là những đợt sóng thánh khiết như tuyết, hướng vẽ Phượng Hồi Đầu, chậm rãi bước đi!

Dẫn đầu là tấm ảnh lớn của Hà Viên Nguyệt, ánh mắt vẫn đầy ấp dịu dàng từ ái nhìn về phía trước.

Hai bên là câu đối phúng điếu: “Đào lý thiên hạ, vạn thế sư đơn!”

Từng có người nói vạn thế sư đơn (tấm gương tốt của muôn đời), có phải là nói hơi quá hay không, nhưng học sinh Nhị Trung vẫn giữ vững quan điểm, sẽ dùng những lời này. Không cho phép nghỉ ngời

Quần áo trắng như nước thủy triều, vô cùng vô tận.

Tần Phương Dương mặt mũi khô cằn, đi tuốt ở đàng trước.

Tưởng Trường Bân và Hồ Nhược Vân lòng đau như đao cắt: Đoạn đường cuối cùng này, Tân Phương Dương lại không thể dùng thân phận hẳn mong muốn nhất, cũng là thân phận nội tâm Hà Viên Nguyệt khát vọng nhất, thân phận 'Chồng của Lã Thiên Thiên!

Việc này đối với một đôi có tình như vậy mà nói, quả thực là tàn khốc đến bực nào.

Việc bọn họ có thể làm, chỉ có ngầm thừa nhận để cho Tân Phương Dương đi tuốt ở vị trí đàng trước, dùng sự thật lặng lẽ an ủi đôi tình nhân này, trái tim úa tàn của người còn sống, người mất trên trời có linh thiêng.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, một trái một phải, nâng tấm hình,