Tả Tiểu Niệm ngừng lại một chút, có chút bận tâm mà nói: “Cha, đã trễ lắm rồi, cha nhanh đi nghỉ ngơi đi, sắc mặt cha có chút không được tốt, là hôm nay làm việc mệt mỏi sao, cha nhất định phải chú ý thân thể, không nên quá mệt mỏi.”
Tả Trường Lộ suýt chút nữa thì lảo đảo một chút, cười khan một tiếng: “Thật sự là lớn tuổi rồi, không có gì không có gì, hai đứa nhanh đi ngủ đi.”
Tả Tiểu Niệm lo lắng nói: “Cha, sau này cha không cần phải vất vả như vậy nữa, ta và Cẩu Cẩu đều đã lớn, cha mẹ cũng không cần quá mệt mỏi, cha mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để chúng ta cũng vì cái này nhà làm chút chuyện. À mà... Mẹ đâu ạ?”
Tả Trường Lộ sầm mặt lại, nói: “Con bé này hôm nay sao nhiều lời như vậy? Ta còn chưa già đến mức không động được, còn đến phiên hai đứa quơ tay múa chân? Mau đi ngủ đi!”
Sau đó lùa hai chị em về phòng như lùa vịt.
Tả Tiểu Niệm đỡ Tả Tiểu Đa vào phòng, nhìn thấy †ên này vừa lên giường đã lăn ra ngủ như heo chết, cả người bụi bặm mà nằm giang chân giang tay trên giường ngủ, không khỏi mỉm cười nói: “Xem ra tên này là thật mệt muốn chết rồi... Nhưng mà không sao.”
Tả Tiểu Niệm đi tới bên giường ngồi xuống, thoáng một vận công, tinh thần chỉ lực xung quanh nhất thời giống như thủy triều vọt tới, trong chốc lát ngưng tụ thành một quả cầu trong suốt trong lòng bàn tay trắng nõn.
Tả Tiểu Niệm vung tay lên, quả cầu linh khí kia bắt đầu lặng yên xoay tròn ở phía trên thân thể Tả Tiểu Đa, dọc theo kinh mạch quanh thân Tả Tiểu Đa, không ngừng du tẩu.
Mỗi lần chạy một vòng, cầu linh khí lại muốn nhỏ hơn một vòng.
Tả Tiểu Niệm vừa hành công, trong miệng vừa thì thầm: “Hôm nay cha thật hung hăng, thế mà lại quát ta... Hừ...
“Vẫn là Cẩu Cẩu tốt.”
“Muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế ấy. Thật tốt.”
Sau khi Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa về sau, nhìn cửa phòng đóng lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ
=====================================
Tả Trường Lộ mới hắng giọng một cái, Ngô Vũ Đình mới rón rén hất khăn tắm lên từ toilet nhanh như chớp ra, đỏ bừng mặt hung hăng lườm Tả Trường Lộ một cái, lặng yên không tiếng động đi vào phòng.
Tả Trường Lộ hảng giọng một cái, uy nghiêm hô: “Đầu đi ngủ sớm một chút đi nha!”
Lúc này mới thản nhiên trở về phòng mình.
Đêm hôm ấy, Tả Tiểu Đa bị thao luyện đến dục tiên dục tử ngủ rất ngon rất say, thậm chí còn mơ giấc mơ đẹp.
Hắn mơ thấy mình tu luyện đại thành, vượt qua Tả Tiểu Niệm, đang bắt Tả Tiểu Niệm đè xuống hung hăng đánh đòn, vừa đánh vừa cười ha ha, tâm trạng quá là sảng khoái...
“Thoải mái! Thật sự là quá sung sướng!”...
Mà đến rạng sáng, một trận mưa sao băng đúng hạn mà tới, làm mặt đất lại lần nữa sinh ra cảm giác lắc lư quen thuộc.
Loại cảm giác lắc lư này cũng không xa lạ gì đối với tất cả dân chúng thời đại này, mặc dù cũng không phải là tất cả mọi người hiểu rõ nguồn gốc và ý nghĩa phía Sau nó.
Tả Tiểu Đa tức thời tỉnh lại, hắn ngủ một giấc no mây mẩy, chỉ cảm thấy tinh thần sung mãn, toàn thân trên dưới tất cả đều tràn đầy khí lực, thử vận chuyển một chút linh khí, bất ngờ phát phát hiện tu vi mình có vẻ như †inh tiến không ít.
Tối hôm qua vừa học chưởng pháp, cước pháp, bộ pháp, đều đã ghi nhớ rõ ràng trong đầu rồi.
“Ta quả nhiên là thiên tài bị mai một! Sau khi thức tỉnh, chỉ là ngủ một giấc mà cũng có thể tinh tiến nhiều đến như vậy!"
“Đã nhìn qua là không quên được, một lần thành công, Tả Tiểu Niệm còn cần một ngày, ta chỉ dùng ba tiếng là nhớ hết! Thiên phú của ta, thực sự là... Kinh khủng như vậy!”
Tả Tiểu Đa trở mình một cái đứng lên, xông ra khỏi phòng, mở khóa vòi nước, xả nước lên đầu mình, lập tức. càng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn.
“Tè một phát rồi đánh răng rửa mặt...”
Tả Tiểu Đa không đến ba phút đã hoàn thành công đoạn vệ sinh cá nhân buổi sáng, mà bầu trời mới vừa vặn xuất hiện một tia năng sớm, còn một lúc nữa mặt trời mới nhô hẳn lên.
“Ta thật chăm chỉ!”
Nhìn một chút những phòng khác còn chưa có động Tĩnh gì, Tả Tiểu Đa lặng lẽ đi ra ngoài, đi luyện công buổi sáng.
Mà giờ khắc này bên cạnh hồ nhân tạo trong công viên của khu nhà này, đã có không ít người lớn tuổi đang. ngồi lắng lặng, còn có không ít người đang chạy bộ sáng sớm quanh hồ.
Mặt đất vẫn có cảm giác lắc lư rất nhỏ, cũng không khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc gì.
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của sao băng, từ trên bầu trời vô tận vẽ nên đường vòng cung rơi xuống, không biết rơi xuống nơi nào đi, trước đây thì cảm thấy cảnh này cũng quá bình thường, đã thành thói quen, nhưng bây giờ, sau hi biết càng nhiều về bí mật của thế giới này, thì lại càng rung động.
Lúc này, một ông cụ và một bà cụ đang dìu nhau chậm rãi dạo bước, nhìn thấy Tả Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn sao băng, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn nở một nụ cười: “Cậu nhóc này, còn thích sao băng cơ đấy.”
Bà cụ cũng cười ha ha với cái miệng móm mém, nói: “Thích sao băng cũng không có gì sai, nghe nói lúc. trước, thời đại khoa học kỹ thuật, sao băng là cảnh tượng hiếm có, đến mức mọi người thấy được sao băng sẽ cầu nguyện, tự cho là được cơ duyên cơ mà.”
Lão gia tử gật gật đầu: “Đáng tiếc thiên địa phản phúc về sau, lại không có người nào cầu nguyện khi nhìn thấy sao băng nữa, vì lúc này nhìn thấy nó đồng nghĩa với việc đi đời nhà ma..."
Cụ bà rất là không vui đánh cụ ông một cái: “Ông này nói gì vậy.”
Ông cụ cười ha ha: “Một ngày có thể nhìn thấy mấy. trăm nghin ngôi sao băng, nếu nói nhìn thấy sao băng mà ước thì có mà ước cả đời... Cũng chỉ tính buổi tối hôm qua đến bây giờ, sao băng rơi xuống thành Phượng Hoàng không có khi cũng phải đến một trăm nghìn ấy chứ?”
Bên cạnh có một ông cụ móm mém cũng trả lời:
“Một trăm nghìn á? Cái số này, chỉ sợ còn chưa bằng một phần mười số thực ấy chứ.”
Tả Tiểu Đa trầm tư một lát, tìm một chỗ cao, dõi mắt nhìn về phía không trung, nhưng lúc này cố ý xem, lại chẳng thấy được gì.
Lúc này, tự nhiên trong đầu hiện lên một câu mà tiểu mập mạp giảng bài ngày hôm qua: “Thành phố của chúng ta, chỉ là bởi vì có cường giả bảo vệ, dẫn sao băng rơi xuống ra ngoài, rơi vào hoang nguyên. Mới giữ được. chúng ta bình an vô sự.”
Lúc này phủ trên bầu trời của thành phố là một tầng sương mù, căn bản là không nhìn thấy cái gì, nhưng mà Tả Tiểu Đa lại như có thể nhìn thấy, có một người đang đứng thẳng trên hư không.
Thay đổi quỹ tích của tất cả những ngôi sao băng đang leo về phía thành phố này, dẫn chúng ra những nơi địa vực hoang tàn vắng vẻ...
Hắn đang nỗ lực cản lại mỗi một ngôi sao băng, không bỏ sót cái nào...
Hắn đang chắp tay, tay áo bồng bềnh, như núi cao sừng sững, chuẩn mực sâm nghiêm.
“Bao nhiêu cường giả, vì suy trì mảnh không gian an bình này cho dân chúng bình thường, mà bỏ ra cả đời vất vả...
Tả Tiểu Đa đột nhiên có thể sâu sắc hiểu được ý nghĩa của câu nói này, ngơ ngác đứng ở chỗ này, si ngốc nhìn không trung, xuất thần thật lâu.
Trên đường đi học.
Tả Tiểu Đa bước chân rất nhanh, hắn đã là Võ Sĩ, nên tốc độ di chuyển đã nhanh hơn rất rất nhiều so với người bình thường.
Vượt qua góc tường, vừa đi đến chỗ bắt được tên móc túi chiều hôm qua, Tả Tiểu Đa như vô tình hay cố ý nhìn một cái, lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt quét tới,,,
Một cô gái cầm điện thoại trong tay, tựa ở một cái cột đèn đường nhìn điện thoại đến xuất thần, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười.
Đeo một chiếc túi đeo chéo màu hồng.