Sau đó hắn ngẩn ngơ bất động tại chỗ, đứng chờ ở chỗ này.
Sau một lúc, không trung lại có một cơn chấn động.
Đan Không xuất hiện lần nữa.
Hân vừa xuất hiện đã nhìn thấy Đông Phương, nhất thời tức giận mắng to: “Sao ngươi còn chưa đi nữa?”
Đông Phương cười híp mắt nói: "Thế sao ngươi lại trở lại rồi?”
Đan Không chán nắn thở dài, điên cường mắng một trận, sau đó bóng người hắn lại lăn nữa biến mất.
Lần này là quay về thật.
Nhưng Đông Phương vẫn như cũ không trở về, vẫn đứng trên đỉnh núi nhỏ, vận chân khí đan điền, nhớ lại những lời mắng chửi vừa nãy của Đan Không, rồi dùng giọng nói rõ ràng dao động ngàn dặm của mình mà gân từng chữ mắng chửi hai lần.
Chu vi mấy ngàn dặm trong Địa giới, tất cả mọi người đều trừng mắt ngẩn ngơ nghe Đông Phương đại soái mắng chửi khắp đường phố, hơn nữa còn mắng người có tu vi trên hẳn, Đan Không Đại Vu!
Khiến cho lông tơ của người người đều dựng đứng lên rồi!
Đông Phương đại soái... Quá trâu bò!
Măng chửi xong hai lăn, Đông Phương mới bắt đầu trở về!
“Con mẹ nó, lại dám mảng ta! Đến mảng chửi người khác cũng muốn chiếm cái tiện nghỉ là mảng hai lần!"
...
Thành Phượng Hoàng.
Phượng Hồi Đầu.
“Sắc tía đã hoàn toàn che lấp bầu trời, dày đặc không tưởng nổi, giống như sắp biến thành cái gương màu tím vậy!”
Tả Tiểu Đa tiếp tục báo cáo: “Phượng hoàng mặc dù đã gần như lộ ra dáng vẻ quân lâm thiên hạ, nhưng vẫn còn ngẩng đầu, giống như đang đợi cái gì đó...”
Hà Viên Nguyệt cau mày một cái: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ năm mươi.”
“Vậy mà vẫn chưa chuẩn bị xung hồn, rốt cuộc là phượng hoàng đang chờ cái gì, ngàn vạn lần không nên làm trễ nãi thiên thời!
- Tả Tiểu Đa cũng cau mày, hoài nghỉ không hiểu: “Không biết... Hửm? Không đúng!”
“Làm sao?”
“Mới vừa rồi, từ chân trời bên kia có một con Hỏa Long không lồ lao xuống... Ôi mẹ ơi! Xuống, trong nháy mắt lao xuống!"
Tá Tiểu Đa kinh ngạc không thôi.
Hà Viên Nguyệt rốt cuộc cũng có thể cười thoải mái: “Thì ra là Băng Hoàng đang đợi bạn lữ của nó... Tốt lắm, tốt lắm, nếu có Hỏa Long phù trợ, thì khả năng thành công sẽ cao hơn.”
Tả Tiểu Đa tiếp tục báo cáo: “Hỏa Long cũng giống như Băng Hoàng vậy, thân hình đều hiện ra rõ ràng, bay lượng xung quanh phượng hoàng hết vòng này tới vòng khác...”
“Thần thái của phượng hoàng thay đổi rồi, trông rất vui vẻ, đã bắt đầu vỗ cánh.”
“Phượng hoàng bay vút lên cao!”
“Nó bay lên rồi!”
“Bắt đầu xung hồn rồi!"
Thanh âm của Tả Tiểu Đa lộ ra sự hưng phấn!
Ở trong trời đất mênh mông, Băng Hoàng to lớn kia, rốt cuộc đã điên cường võ cánh, hai cái móng chân cũng đang cách mặt đất mà bay lên...
Sau đó, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng tiếng kêu to vang của nó.
Đó là một tiếng kêu tràn đầy phấn chấn, tràn đầy tự tin, tràn đầy hạnh phúc, cũng tràn đầy không khí khiến người ta yên tâm!
Phượng minh thiên hạ!
Tả Tiểu Đa chăm chú nhìn xuống, hai chân phượng hoàng chỉa xuống đất rồi bất chợt bay lên, trong chớp mắt không biết đã vỗ cánh bao nhiêu lần, sau đó nó co rúc lại, kiềm chế trong người, thân thể to lớn hóa thành một mũi tên nhọn to lớn trắng như tuyết, ngước cổ phóng thẳng lên cao!
Xông thắng lên trời!
Hỏa Long gầm gừ một tiếng, sau đó cùng đi bên cạnh phượng hoàng, cùng nhau bay thẳng lên trời!
Long ngâm phượng minh!
Long đẳng phượng vũ!
...
Tinh Võ Hồn Tỉnh.
Tả Tiểu Niệm đang ngồi xếp bằng ngay ngắn ở giữa vòng vây Hồn Tỉnh đỏ tươi như máu trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông,
Cả phòng, chỉ có mình nàng.
Mà trên nóc nhà, Tân Phương Dương và Hàn Tùng đang căm trường kiếm đứng một trái một phải.
Còn có một người khác, đó chính là cao thủ Hóa Vân do tổng cục Tinh Thuẫn lưu lại, Vụ Thế Long.
Ba cường giả Hóa Vân này, tạo thành một phòng tuyến hình tam giác khó lòng phá vỡ.
Phía dưới, còn có Mục Yên Yên một thân áo trắng mộc mạc đang ngồi khoanh chân trước cửa phòng Tỉnh Võ Hồn Tỉnh.
Bên trái cửa sổ là nơi Lam tỷ cầm đao đứng, ở chỗ khác là Khâu Vân Thượng nắm trường kiếm quan sát bốn phía.
Ba vị sư huynh đệ của Mục Yên Yên lặng lẽ đứng phía trước, cách nàng khoảng mười mấy thước, bọn họ đang chăm chú phòng bị động tĩnh ở bốn phía.
Ở bốn phía, hay các vị trí nguy hiểm, thì đều có ít nhất một cao thủ cảnh giới Anh Biến canh gác, đề phòng!
Liếc mắt sơ lược, có chừng hơn hai mươi tu giả
Anh Biến tham gia lần phòng vệ này!
Đội hình hộ pháp cường đại như vậy, hoàn toàn có thể nói là xa hoa, thậm chí là xa xi!
'Đúng vậy, chính là xa xi!
Nhưng mà chỉ là nhiệm vụ hộ pháp cho một cô gái đột phá Đan Nguyên mà thôi!
Bình thường, nếu cường giả Anh Biến đột phá Hóa Vân thì cũng không có đội ngũ hộ pháp mạnh như vậy!
Nếu như không phải Tả Tiểu Đa làm mưa làm gió đầy trời, thì những hộ pháp ở đây giờ phút này, có thể chỉ có Mục Yên Yên, nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là thêm một số giáo viên tu vi Anh Biến trong học viện mà thôi.
Nhưng giờ đây, đội hình hộ pháp đã hoàn toàn thay đổi!
...
Tả Tiểu Niệm ngồi trong phòng, tâm tình bình thản, không buồn không vui, để tâm hồn thả lỏng, dùng hết sức khơi ra không biết bao nhiêu chân nguyên khí bị đè nén trong cơ thể, khiến cho nó chảy trong kinh mạch một vòng lại một vòng.
Càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhanh! Nàng đang đợi, đợi đến thời khắc đột phá kia.
Chờ đến khi chân nguyên lực trong cơ thể đạt đến đỉnh điểm, cũng là lúc vượt ải!
Đối với lần đột phá này, Tả Tiểu Niệm cảm thấy nắm chắc mười phần, nàng đã vượt qua năm mươi lần vượt mức tích lũy, sao có thể không làm được!
Chẳng qua là, Phượng mạch bất động, tu vi của nàng có xu hướng bị kiềm chế, không thể đột phá được.
Cái này có thể coi là người khó thẳng trời, thể hiện bản lĩnh cao cường không bằng số trời đã định!
Mười giờ.
Chân nguyên lực trong cơ thể, bỗng bộc phát sôi sục, giống như là đang nấu nước, nhiệt độ đã gần kề đến lúc sôi trào.
Mười giờ rưỡi.
Trạng thái chân nguyên sôi trào, từng chút một xao động, tốc độ cao đồn dập liên tục xuất hiện.
Trong trời đất, vô số linh khí, tất cả đều bắt đầu tụ tập lại bên này, trăm sông hợp thành biển xông vào phòng Tỉnh Võ Hồn Tinh!
Gương mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm vẫn không gợn sóng, bình yên không chuyển động, nàng cẩn thận cảm nhận chân nguyên khí trong cơ thể càng ngày càng xao động, không buồn không vui chờ đợi đến thời khắc đột phá.
Đã đến mười một giờ.
Một lượng linh khí lớn đã tụ tập tràn ngập khắp cả viện Tỉnh Võ, linh khí giống như biển cả vậy! Mênh mông không bờ bến!