Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 547: C547: Phượng mạch xung hồn sáu




“Tên nhóc này, đúng là cái gai hóc búa!

“Đến bây giờ hắn đã hạ hết mười bảy người của chúng ta rồi!"

“Bao vây tấn công! Vây sát hắn!”

Những người đó lúc này đã không còn kiêng dè chẳng hề sợ hãi mà xôn xao bàn luận.

Nơi đây dù sao cũng là ngoài thành, các cao thủ cao giai của thành Phượng Hoàng đều đã đến chỗ Tinh Võ Hồn Tỉnh rồi.

Bên này đương nhiên chính là khu vực chân không cao thủ!

Công thêm thời tiết xung quanh như thế này, có nói thế nào hành động thế nào cũng không bất ngờ.

Chỉ cần g iết chết tên tiểu tử này, chính là công to rồi!

Cuộc chiến khốc liệt vẫn còn tiếp tục, có ngư liên tục hô gọi, căn dặn người phe mình làm sao bọc đánh hai bên, nhanh chóng hình thành vòng vây nghiêm mật tấn công Tả Tiểu Đa, với chiến lực cấp thấp của Vu Minh, còn có những người từ nơi khác đến càng lúc càng nhiều.

Người, tụ lại càng nhiều, khiến vòng vây, càng lúc càng chặt chẽ.


Nhưng tất cả, Tả Tiểu Đa làm như không cảm thấy.

Mặc cho bọn họ điều binh khiển tướng thế nào, hắn chỉ một đường xông tới, liều lĩnh bất chấp mà lao tới phía trước.

Thời gian không nhiều, Tả Tiểu Đa đã lao thắng hơn hai mươi cây số rồi.

Bỗng nhiên, Tả Tiểu Đa kinh ngạc nhìn về phía trước, bảy tám hướng đều bừng bừng ngọn lửa do dầu thông đốt thành!

Phía trước, dưới ánh lửa lớn chiếu sáng, có thể nhìn thấy mọi chi tiết.

Có hơn hai mươi người, lúc này đang đứng phía sau những đống lửa kia, trên mặt lộ nụ cười nhìn Tả Tiểu Đa điên cuồng lao tới

“Tả đại sư, ngươi đúng là chân nhân bất lộ tướng, bọn ta bái phục. Bất luận thế nào bọn ta cũng không thể ngờ được, ngươi vậy mà lại có thể một đường xông tới đây, trên người lại không chút vết thương! Bội phục bội phục!”

Hắn khẽ thở dài: “Sau khi trở về, ta nhất định phải hỏi đám vô dụng chuyên tình báo kia, bọn họ cung cấp đều là những tin tình báo chẳng ra gì, Tả đại sư rõ rằng là đã đạt đến Tiên Thiên rồi; đám vô dụng đó còn nói là Võ Sư đỉnh phong!”

“Kiếm thuật của Tả đại sư cao minh như thế, nhưng bọn họ lại nói với bọn ta Tả đại sư tỉnh thông ám khít Đúng là cực kỳ đáng chết mà!"

Người đang nói kia khoanh tay, nói ra những lời giả tạo: "Nhưng điều khiến ta bái phục nhất, vẫn là Tả đại sư tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có tâm cơ như vậy, ám khí ở bên ngoài thì siêu quần, kiếm thuật ở bên trong thì cao siêu hơn người"

“Bái phục bái phục, ngươi đùa giỡn tất cả mọi người ở trong lòng bàn tay, nếu không có sự chênh lệch lớn về mạnh yếu giữa hai bên, bên ta người đông thế mạnh, e rằng cũng sẽ bị Tả đại sư lật ngược tình thế!"

“Tuy nhiên, sức người có hạn, trước sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, dù mưu tính có thâm sâu thì cũng có lúc không thể đạt được!"

“Giờ này phút này, những con bài chưa lật của ngươi, đã định trước là vô dụng rồi!

“Hôm nay, nơi này chính là nơi chôn thây của Tả đại sư ngươi”

Trên mặt người này nở nụ cười lạnh như băng: “Tả đại sư, cho dù ngươi có Bất Thế Thần Binh trong tay, nhưng ngươi cũng chỉ là một Tiên Thiên cảnh, đối mặt với bốn mươi Thai Tức cảnh, cùng đội hình hùng hậu hơn ba mươi đỉnh Tiên Thiên bên ta, còn có chỗ. cho ngươi vùng vẫy sao?!”

Tả Tiểu Đa thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?"


“Chúng ta là ai, đối với một người sắp chết như ngươi mà nói, đã không còn quan trọng nữa.”

Người này thản nhiên nói: “Ngược lại chúng ta thật sự rất tò mò, tuyết rơi nhiều như vậy... Tả đại sư không ở trong nhà nghỉ ngơi, sao lại muốn chạy ra ngoài? Báo hại rất nhiều huynh đệ của chúng ta tới nhà ngươi một chuyến vô ích... Tả đại sư, ngươi như vậy. thật đáng giận, thật không có lễ độ.”

“Ha ha...”

Tả Tiểu Đa đưa mắt nhìn xung quanh: “Nhiều người thật. Đối phó một mình ta, vậy mà xuất động nhiều người như vậy, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh. Nói ra thật xấu hổ, các vị tới nhà, ta nên ở nhà pha trà tiếp khách, đẳng này lại dẫn các vị tới nơi này... Vùng ngoại ô hoang vắng như vậy, quả thật là đã thất lễ."

“Nếu các vị còn có kiếp sau, chắc là có thể tới một lần nữa, hôm nay quả thật quá gấp gáp, mấy người chết trước, vậy mà quên mất làm bọn họ Thần hồn câu diệt luôn rồi... Thật là thất lễ quá, tiếp khách không chu đáo, tiếp khách không chu đáo”

Ánh mắt của người đó trở nên lạnh lùng sắc bén, nói: “Tả đại sư quả nhiên miệng lưỡi sắc bén. Nhưng mà, hôm nay cho dù miệng lưỡi có sắc bén, có giỏi ăn nói như thế nào đi nữa thì cũng khó mà đại nạn không chết.”

Tả Tiểu Đa cười ha ha nói: “Các ngươi người đông thế mạnh, thực lực lại hơn xa, làm gì phải nhiều lời như vậy, trực tiếp ra tay chẳng phải là bớt việc à, hay là vì... các ngươi đang đợi? Có phải người bên ngươi còn chưa tới đủ, khó nắm chắc thẳng lợi một cách tuyệt đối?”

Ánh mắt người kia quét qua Tả Tiểu Đa như hầu hết độc xà.

Tả Tiểu Đa bật cười: "Ngươi như này không được, với đội hình như vậy cúa các ngươi, lại còn không tự tin như vậy sao? Phải chăng là vì quá sợ?”

“Cho dù ngươi không tin một mình ngươi có thể bắt được ta, nhưng bên cạnh ngươi chẳng phải còn có hơn bốn mươi người trợ giúp sao, vậy mà vẫn không tự tin? Phải chăng ta có thể nghỉ ngờ, hiện tại rơi vào thế hạ phong, không phải ta, mà là... Các ngươi = những kẻ không tự tin?!"

Tả Tiểu Đa thở dài, thấm thía nói: "Vị huynh đệ này, ta cần phải cho ngươi một lời khuyên về cuộc đời! Trên thế giới này, cho dù là làm chuyện gì đi chăng nữa, đều phải tự tin mới được”


“Không tự tin, thật sự là chẳng làm được gì cả!”

“Lá gan của ngươi quá nhỏ”

Tả Tiểu Đa nhìn những người trước mặt, vội vàng sửa lại: “À, những lời này là ta nói sai rồi, không nên là ngươi, mà hắn là các ngươi... Mới đúng. Đám người các ngươi... Lá gan đều quá nhỏ, quá không tự tin! Dáng vẻ này là không thể được!”

“Lá gan nhỏ như vậy, sao bước chân vào giang hồ? Sao có thể làm nên tên tuổi?”

Tả Tiểu Đa thở dài: “Quá kém, quá kém! Thật sự là... Quá kém! Vu Minh có các ngươi, bảo sao đánh nhiều năm như vậy mà vẫn không tiến vào được, một đám hèn nhát như vậy thì đánh đấm cái gì?”

Ở phía đối diện, mấy người vẫn im lặng, nhìn Tả Tiểu Đa giống như đang xem biểu diễn xiếc khi, chỉ có ánh mắt của bọn họ càng ngày càng lạnh.

Vù vù vù.

Liên tục có người tới.

Cuối cùng...