Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 478: C478: Phượng phủ 2




Đôi mất to tròn của Tả Tiểu Niệm đáo qua lại, nói “Cơ mà hôm đó Long Mạch bay rất cao, trông rất dễ dàng mà, chẳng vấp phải chút cản trở nào”

“Khụ khụ..”

Hà Viên Nguyệt hắng giọng một cái, đáp; “Long Mạch kia à, phải nói là ngoại lệ trong ngoại lệ, rất khó bắt chước, khó mà bình luận. Thật lòng mà nói, nhiều năm như vậy, mới thấy một Long Mạch hèn mọn như thế hiện thế, từ lúc khai thiên lập địa chỉ có mỗi nó Sau khi nhân loại ra đời chưa thấy Long Mạch kiểu vậy xuất hiện.”

“Hèn mọn?” Tả Tiểu Niệm sửng sốt.

“Đúng là hèn mọn, ta đã quan sát Phượng Mạch trong thành Phượng Hoàng được mấy chục năm ròng, nhưng chưa từng phát hiện sự tồn tại của cái Long Mạch kia.

"Cách giải thích duy nhất là Long Mạch kia đã ngủ vùi dưới lòng đất bao nhiêu năm, không thèm nỗ lực cũng chẳng tận dụng thiên vận thiên thời.."

“Theo lý mà nói, thông thường Long Mạch Phượng Mạch đều bắt nguồn từ mặt đất, từng giờ từng khắc hấp thụ linh khí đất trời, từ từ tích lũy vận mệnh,tốt số hơn mới có thể lăng thế, thăng thiên rời đi..”

“Còn Long Mạch kia lại khác, chẳng biết đã im im bao lâu, ở lì dưới lòng đất không chịu ra mặt."

“Nằm lì dưới đất chiếm địa khí nuôi thân, chẳng chê lâu la mất thời gian, ta còn nghỉ ngờ nó đã hấp thụ đủ từ lâu rồi nhưng nó thà năm yên một chỗ ngủ vùi, không chịu hiện thế”

“Lần này nếu không vì hỏa hoạn lan đến phía nam, đánh thức Long Mạch dậy, e rằng nó sẽ vẫn tiếp tục ngủ, ngủ đến khi thiên hoang địa lão”

Hà Viên Nguyệt trợn trắng mắt, không biết vô tình hay cố ý liếc Tả Tiểu Đa, nói: "Thứ Long Mạch bại hoại, từ xưa đến nay chưa thấy thứ gì bỉ ổi như nó, rụt rè, nhát gan, khi cưỡi gió lên mây, nó đã gom theo hết sạch số linh khí góp nhặt bao năm nay.. Chẳng để lại tí nào, có thể thấy nó keo kiệt đến cực điểm, thần giữ của có một không hai!”


Tả Tiểu Đa xoa mũi, nghĩ bụng, thái độ hành sự của con này khá giống mình đấy chứ, rất hợp ý hẳn, cái gì của mình đừng hòng mình để lại cho kẻ khác...

Tả Tiểu Niệm bên cạnh cũng thấy vậy, nàng tủm tìm cười, nói: "Sư phụ, cái tính này giống Tiểu Đa quá nhỉ”

Hà Viên Nguyệt hắng giọng, đáp: “Giống chỗ nào, thẳng nhóc này sao có thể so với rồng được, cùng lắm chỉ là một con sâu thôi.”

Tả Tiểu Đa ngang nhiên nói: “Tuy ta là sâu nhưng ta tin chắc sẽ có một ngày ta biến thành rồng. Tính ra thì làm sâu cũng tốt mà, không ai để mắt chú ý nên bớt nguy hiểm hơn, an toàn là trên hết, là điều may mắn nhất, ha ha.

“Cái nết kia!" Tả Tiểu Niệm gắt lên.

“Có chí khí!” Hà Viên Nguyệt cũng lắc đầu cười.

“Tiểu Đa, quan sát những mối nguy hiểm và nguy cơ của Phượng Mạch đi” Hà Viên Nguyệt dặn.

“Nguy hiểm? Nguy cơ?" Tả Tiểu Đa tỏ vẻ khó hiểu.

“Nguy hiểm đến từ đâu? Có thể gặp nguy hiểm lúc nào?" Đây là điểm cần được chú ý hàng đầu vào thời điểm hiện tại.

“Vâng”

Tả Tiểu Đa định thần, cẩn thận quan sát lần thứ. hai, nhìn đủ mười phút, cuối cùng thở dài trả lời: “Bà Hà ơi...Cách cục về sau thật sự quá hỗn loạn, ta chỉ thấy hai phe địch ta rắc rối phức tạp, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, rối như tơ vò, khó mà phân biệt rõ ràng ra được..."

Hà Viên Nguyệt lẳng lặng gật đầu, Tả Tiểu Đa thấy được đến đây đã là cực kì khó.

“Nhìn chung... Sau tất cả, tình hình đã được cải thiện rất nhiều.”

Trên mặt Hà Viên Nguyệt nở nụ cười, thong thả nói: “Thật ra thì đến được bước này, ta rất hài lòng rồi. Nếu bảo còn thiếu sót ở đâu đó, thì chính là chưa tìm được vị trí chính xác của Phượng phủ."

“Phượng phủ...”

Tả Tiểu Đa ngậm miệng.

Về bản chất, hẳn và Hà Viên Nguyệt khác nhau rất nhiều, Hà Viên Nguyệt không đi lại được, không thể lên trời xuống đất như hắn rồi quan sát tỉ mỉ, xác nhận tình. hình, thế cho nên có nhiều chỗ Hà Viên Nguyệt chẳng thấy được.


Nhưng Tả Tiểu Đa lại khác.

Kể từ khi thành thạo Vọng Khí thuật, hắn đều theo dõi tình hình tình giờ từng phút

Có thể nói mỗi phòng trong nhà, cách bày biện, bài trí đều được xem xét lại

Tả Tiểu Đa muốn thăm dò bất cứ nơi hắn đi qua, xem từng tòa nhà, từng mặt tiền.

Không biết có phải dụng công đã có thành quả rồi không mà trong lúc vô tình Tả Tiểu Đa đã phát hiện ra một việc.

Đó là nơi Phượng Mạch tập trung nhất, rõ ràng nhất, sinh động nhất, thế mà lại nằm ở tiểu khu gia viên Phượng Vũ của nhà mình.

Chỉ là không biết thứ gì đã che giấu sự bất thường đó.

Nếu không phải sống quanh năm ở đây, quan sát từng giây phút, mỗi ngày đều xem xét từ sớm đến chập tối, hở ra lại nhìn linh tinh, thì đúng là chẳng phát hiện ra.

Nói cách khác, khu nhà Phượng Vũ chính là Phượng phủ mà Hà Viên Nguyệt thường nhắc tới.

Mà... Trong tiểu khu Phượng Vũ, nơi khí mạch đậm đặc nhất, không đâu hơn nhà hắn!

Khi Tả Tiểu Đa phát hiện và xác nhận chuyện này, da đầu giật giật vì quá kinh ngạc, toàn thân trên dưới rùng mình, không rét mà run!

Dựa theo lý thuyết về bố cục nhà và gian phòng của hắn.. Hướng phòng của Tá Tiểu Đa nằm ở phía đông nam, cũng là vị trí đầu tiên được bình minh phía đông chiếu xuống và là nơi cuối cùng ráng chiều hạ xuống khi ngả về tay.

Cũng chính là cách cục lửa tía xung thiên, rực cháy hừng hực.


Xác nhận xong điểm này, Tả Tiểu Đa suýt sợ hết hồn.

Hai phe chính tà, vô số người thèm khát đó mắt đào ba tấc đất hòng kiếm ra vị trí đó, ai dè lại là nhà mình?

Sự thật này khiến Tả Tiểu Đa ngớ người ra như một cây gỗ.

Mãi sau mới biết cha mẹ mình vốn là đại lão, vì duyên phận nên ở lại nơi đây.

Tả Tiểu Đa có cảm giác hẳn đã tìm được một câu trả lời tương đối hợp lý.

Nhưng hẳn vẫn còn một thắc mắc nhỏ: Nếu đã sắp xếp như thế, chiếm lấy nó từ lâu, tại sao lại mặc kệ cho đám người Sát Phá Lang kia tồn tại?

"Trực tiếp dẹp tan kế hoạch mà Vụ Minh triển khai, quét sạch thiên hạ, chẳng phải sẽ có thể ổn định Phượng Mạch xung hồn sao?

Cho nên vấn đề nho nhỏ chính là vì kiến thức của bản thân Tả Tiểu Đa còn hạn chế.

Với đẳng cấp của chú Nam và Ngô Thiết Giang, dù cho đến tận bây giờ, vẫn là điều nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hẳn. Nghĩ kĩ lại thì đắng cấp của cha mẹ cũng năm ngoài tầm nhận thức của mình.

Mà kiểu đánh cờ trên mây này, hiện tại mình xem không hiểu cũng là chuyện thường.