Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 450: C450: Chân lý là kinh hãi




“Bảy người đi đến nơi này chủ trì công việc, cuối cùng chỉ còn lại một người còn sống, từ cường thịnh cho đến suy thoái, Hoàn toàn mất đi quyền lên tiếng, mà Phá Quân và Thất Sát thừa cơ xây dựng; Liên hệ với Tinh Chủ, ôm đồm tám phần mười chuyện này lên người hai môn phái bọn họ."

“Đến lúc sau khi Tả Phụ can thiệp vào, Tinh sứ giả quá bộ đến, lợi ích bị giảm bớt thêm một bước, Tham Lang của chúng ta năm đó đã phân chia chuyện này, sớm định ra là năm phần. Cho đến khi bị giảm bớt còn hai phần, mà bây giờ, mặc dù chuyện này có thể thành công, lợi ích của Tham Lang chúng ta chẳng qua cũng chỉ còn nửa phần mà thôi.”

Giọng điệu của sư thúc tuy bình thản nhưng có thể nghe được có chút oán giận.

“Nửa phần?”

Mặc Huyền Y và người thanh niên ngồi sau xe rõ ràng hiểu biết có hạn đối với chuyện Phượng mạch, lúc này nghe nói như vậy, cùng nhau buột miệng nói ra, rất kinh ngạc.

Bọn họ thế nào cũng không ngờ tỉ lệ lợi ích mà bên mình được hưởng lại thấp như vậy?

Người đàn ông trung niên nhắm mắt lại, cơ thể theo sự xóc nảy của xe mà phập phồng, lạnh nhạt nói “Đúng vậy, chính là nửa phần. Mà lợi ích của nửa phần này đâu đáng để ta tự mình ra tay, tỉ lệ nguy hiểm và lợi ích hoàn toàn không cân đối, nếu giành được chẳng đáng bao nhiêu thì cần gì phải can thiệp vào."

“Nói cách khác, lần này đến, ta chỉ đi cùng với Huyền Y. Chúng ta, có thể không tiết lộ thì không tiết lộ."

“Vậy thôi”

“Đương nhiên, nếu có thể, ở thời khắc quan trọng ta sẽ bảo vệ tính mạng của Tam sư tỷ ngươi, vậy là đủ”


Mặc Huyền Y sững sờ nói: "Kể chuyện, ta còn chưa gặp Tam sư tỷ”

Vân Tuyệt Ảnh- thanh niên ngồi ở phía sau xe có chút than thở, nói; “Không biết Tam sư muội bây giờ thế nào rồi... Năm đó, nàng là người đẹp nổi danh dưới trướng Tham Lang chúng ta đấy."

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Sẽ không quá dễ chịu, cũng sẽ không quá khá giả. Một mình nàng khổ sở chèo chống ở nơi này, có thể sống tạm đến bây giờ cũng đã quý giá lắm rồi, còn nói vẫn cứ duy trì sắc nước hương trời gì gì đó, chuyện đó đơn giản là người nghĩ quá nhiều rồi..."

“Bây giờ, cho dù không đến mức da nhãn tóc bạc, nhưng cũng chắc chắn không phải là ngoại hình của một cô gái nữa, nếu không... đã chết sớm rồi!”

Chàng thanh niên nhẹ nhàng thở dài, trong mắt loé lên sự mù mịt.

Hân hiểu rất rõ ý tứ của những lời nói này. Một người con gái bình thường sống trong hoàn cảnh này đã gian nan, huống hồ còn là một người con gái xinh đẹp?

“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những gì liên quan đến tâm pháp Tham Lang đều không được phép dùng”

Người đàn ông trung niên kia chậm rãi ưỡn thắng lưng, thấp giọng nói: “Cả đời sư thúc, giữa những người cùng thế hệ, tu vi không được coi là tài năng xuất chúng, tư chất cũng không được chọn lên hàng đầu, sức chiến đấu tổng hợp cũng không tới top ba người mạnh nhất, nhưng những người mạnh hơn ta bây giờ cơ bản đều đã chết sạch, chỉ có ta còn sống sót”

“Ngươi muốn hỏi nguyên nhân vì sao, không ngoài một chữ này thôi”

Mặc Huyền Y và người thanh niên cùng nhau tò mồ hỏi: "Phương sư thúc, chữ gì?”

“Bây giờ đã đến đại lục Tinh Hồn, nếu không phải ta nhắc nhở các ngươi e rằng còn có thể bị các ngươi lên lụy đến..”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên u ám, nói: “Chữ này, chính là...”

Hắn nhẹ nhàng nói: “Kinh hãi!"

“Kinh hãi?”

Huyền Y và người thanh niên nghe vậy đều kinh ngạc, không nhịn được hỏi thêm một lần nữa: “Kinh hãi?

“Đúng vậy, chính là kinh hãi!"

Người đàn ông trung niên căn bản không cho là nhục, lạnh nhạt nói: "Các ngươi cho rằng kinh hãi rất đáng xấu hổ? Rất mất mặt?"

“Ta phải nói cho ngươi biết, chỉ căn nằm giữ được chân lý của chữ này cho dù là ở trên chiến trường hung hiểm hơn nữa đều có thế giữ được tính mạng, ít nhất so với đại đa số người đều có thể sống được lâu dài hơn!”


“Người sống một đời, cái gì là quan trọng nhất?

Thể diện? Tự tôn? Người thân? Bạn bè? Con cái? Hả?”

Phương sư thúc, người đàn ông trung niên nói lời thấm thía: “Đáp án ở trên toàn bộ đều sai lầm! Người sống một đời, quan trọng nhất chỉ có một điểm: mạng! Mạng của mình! Chỉ có sống tiếp mới có tư cách nói chuyện tương lai!"

“Ngươi mất mặt mũi, danh dự nhiều hơn nữa, to lớn hơn nữa, chỉ căn còn giữa được mạng sống, thì ngươi sẽ có cơ hội lấy lại thứ đã mất, hoặc là còn có 'thể kiếm được nhiều hơn nữa! Chỉ căn ngươi còn có mạng, ngươi lúc nào cũng có thể có người thân, bạn bè, thậm chí có tất cả. Nhưng, một khi cái mạng này của ngươi không còn... Đó chính là mất tất cải”

“Thứ vốn là của ngươi cũng sẽ trở thành của người khác.”

Người đàn ông trung niên nặng nề nói: “Người sống một đời, lúc nên kinh hãi thì cứ kinh hãi! Đây là thứ cuối cùng mà người làm sư thúc như ta có thể dạy cho các ngươi, hi vọng hai ngươi có thể nhớ kỹ”

Một chữ này, quả thật là bảo điển đầu tiên của cuộc đời người hành đạo dưới trời đất"

“Kinh hãi! "

Mặc Huyền Y và Đại sư huynh trẻ tuổi đối với câu nói này của sư thúc mình, thật sự là kinh ngạc rất lâu, sau đó còn khá là buồn cười và dở khóc dở cười.

Thật lâu sau cũng không nói gì.

Kinh hãi?

Cái này là chân lý, là bảo điển hành đạo thiên hạ sao?


Chuyện này thật sự không phải là đang nói đùa sao?

Ít nhất trong nội tâm, thật sự không phản đối.

Lẽ nào ta sống, cất bước trong trời đất này chính là vì kinh hãi? Vì tuỳ tiện? Vì có thế sống sót?

"Thì có thể vứt bỏ tất cả những thứ khác, hòng có cơ hội quay trở lại từ đầu?!

Luận điệu này...

Hai người đều có chút không sao nói rõ được.

Phương sư thúc, một tiền bối có dáng vẻ cao ngạo truyền đạt kinh nghiệm, tặng vật quý giá, kết quả tặng một chữ “kinh hãi”... Thật không biết là nên cười hay là nên khóc.

Người đàn ông trung niên thở dài thườn thượt một hơi, nhìn sắc mặt hai người, hắn đã biết, hai người kia căn bản không nghe lọt tai lời nói của mình, căn bản cũng chưa từng hiểu!

“Ôi, chờ đến lúc các ngươi có thể hiểu được, có lẽ đã muộn, đời người thứ hiếm có nhất là cơ hội làm lại một lần nữa...”

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt. Từng người từng người, cách rõ ràng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hoặc xinh đẹp, những nhân vật quan trọng đó trước đây đã từng... đã từng là sự lựa chọn nhất thời, đã từng là kẻ kiêu ngao ngút trời.