Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 443: C443: Hoàn toàn bùng nổ




Mộng Thiên Nguyệt thở hồng hộc kịch liệt, đôi đồng tử âm độc nhìn chằm chằm khuôn mặt Đằng Quảng Nguyên, một lát sau, hẳn đột nhiên nở một nụ cười độc ác, phun từng chữ ra khỏi kẽ răng: “Ngươi là cái thá gì? Thế mà dám nói gọi ta là đại ca? Ngươi xứng sao?"

Đẳng Quảng Nguyên nghe vậy thì lập tức ngây người, khuôn mặt béo múp hồng hào tức khắc trở nên trắng bệch, hẳn sững sờ nhìn Mộng Thiên Nguyệt!

Lấy hiếu biết và thân phận của hẳn mà nói, Đằng Quảng Nguyên hẳn đương nhiên không xứng gọi một tiếng Mộng đại ca này.

Nhưng lúc trước chính Mộng đại thủ phủ ngươi tự hạ thấp địa vị, lấy thành ý liên tục gọi người ta là lão đệ, cho nên mới có cách gọi Mộng đại ca này, lúc trước cũng xưng hô với nhau như thế, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, thật là làm cho cục phó Đằng không biết nên làm thế nào.

Đang lúc cục phó Đăng luống cuống tay chân, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, thì ra là mặt hắn bị hất một chén rượu, rượu đang nhỏ giọt xuống đất.

“Ngươi là cọng lông nào!"

Cảm xúc của Mộng Thiên Nguyệt đã bị áp đến giới hạn, rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ, hẳn võ bàn chửi ầm lên: “Ngươi là cái thá gì! Mẹ nó, ngươi là cái thẳng béo thiên lôi đánh xuống, ngươi có tư cách gì mà đứng ở trước mặt ông!"

“Mẹ kiếp, ngươi biết ông là ai không!"

“Đệch bà ngươi, thằng béo đáng chết! Rác rưởi! Khốn nạn! Cả nhà ngươi chính là súc vật! Biết không? Súc vật?"

Mộng Thiên Nguyệt lại bưng một bát canh cá lên hung tợn nện vào mặt Đằng Quảng Nguyên, tiếp theo là đủ loại thức ăn, từng đ ĩa từng đ ĩa nở hoa trên mặt. cục phó Đằng, người vừa rồi vẫn còn được gọi là lão đệ.

'Vừa đập vừa mắng, mảng chửi cực kỳ độc, hẳn chuyên chọn những cái độc ác bẩn thiu để máng!

Đằng Quảng Nguyên đứng đó, cả người ngây ra như phỗng.


Không phải hẳn không muốn trốn, mà là lúc này hắn hoàn toàn không tưởng được chuyện lại xoay ngược thành thế này!

Đến bây giờ, trong đầu hẳn vẫn mơ hồ, còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Từ khi hẹn ta vào tối qua cho đến vừa rồi... Cả một đường đều thân thiết nhiệt tình, đây là, đây là làm sao vậy?

Mãi cho đến khi khay đồ ăn thứ mười ba nện trên mặt, Đăng Quảng Nguyên mới hồi thần, hẳn vội vàng lau mặt, giận dữ nói: "Ngươi làm gì đấy?”

Về phần vợ và con hẳn, cả hai vẫn còn trong trạng thái bị dọa ngây người.

Giống như chết sững vì bị thiên lõi đánh xuống, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, sao đột nhiên lại thành thế này, càng không biết nên xử lý thế nào, nên đối mặt thế nào.

Mộng Thiên Nguyệt trút hết cảm xúc cực đoan ra, có thể nói hắn hoàn toàn điên rồi, cũng bởi vì cảm xúc đột nhiên bùng nổ làm cho hẳn rốt cuộc không thể khống chế bản thân, vừa chửi ầm lên vừa túm thẳng lấy tóc của Đằng Quảng Nguyên, hung ác kéo sang, tiếp theo là một cái tắt mạnh vào mặt!

Bốp!

Nước trái cây văng khắp nơi!

Bàn tay của Mộng Thiên Nguyệt lập tức trở nên nhớp nháp!

Cảm giác nhớp nháp trên cánh tay khiến Mộng Thiên Nguyệt càng thêm tức giận, hắn lại vung ra một cái tát: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp... Mặt hàng thấp. kém như ngươi mà dám làm bẩn tay ta... Ngươi là cái loại bọ giòi dưới hố phân, ngươi là cái loại súc sinh tố. tông mười tám đời bị vợ ngoại tình...”

Lúc này, rốt cuộc Đằng Hạo cũng hồi thần, hắn ta hét lên một tiếng bi phẫn: "Dừng tay! Ngươi dựa cái gì mà dám đánh cha ta?”

“Dựa vào cái gì mà đánh cha ngươi..."

Mộng Thiên Nguyệt ngẩn người, sau đó lại rống. lên một tiếng: “Dựa vào ông đây có tiền! Dựa vào ông. đây là người giàu số một thành Phượng Hoàng! Đánh cha ngươi? Đánh cha ngươi thì thế nào? Đánh cha ngươi thì làm sao?! Ta đánh hẳn, hẳn dám đánh lại không? Hắn dám không?"

Hắn lung lay đầu Đằng Quảng Nguyên, nhe răng cười nói: “Ngươi dám đánh lại không? Nói cho con ngươi, ngươi có dám không?”

“Nói chuyện cho ông! Ngươi dám đánh lại không?”

Đăng Quảng Nguyên đã bị đánh đần người, nhưng trong lòng hẳn biết rõ một điều, tuy rằng hôm nay hẳn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới làm cho tình hình hiện tại đảo ngược thế này, nhưng có thể xác định đôi chút, hôm nay, chính hẳn, thậm chí người nhà hẳn đang đối mặt nguy cơ sống còn!

Một người không tốt thì tính mạng cả nhà không ai được bảo toàn.

Nghe Mộng Thiên Nguyệt dữ tợn hỏi, Đăng Quảng Nguyên gian nan lắc đầu, nặn ra nụ cười nịnh nọt: “Không... Không dám...”

“Không dám đánh lại à?” Mộng Thiên Nguyệt tất một cái.


Khóe miệng Đãng Quảng Nguyên chảy máu, nhưng hắn vẫn lắc đầu, vô cùng hèn mọn nói: “Không dám."

Lại tát bốp một cái, Mộng Thiên Nguyệt tàn bạo hỏi: “Ta đánh có được không? Trả lời cho ta, nên đánh."

".... Nên đánh!”

“Bốp! Ta đánh ngươi có tuyệt không?”

“Tuyệt!"

“Bốp! Ta đánh ngươi, ngươi có thích không?!”

“Thích!”

Mộng Thiên Nguyệt cười tàn bạo, hung tợn hỏi: “Nếu thích sao còn chưa quỳ xuống! Quỳ xuống!”

Đăng Quảng Nguyên quỳ bộp xuống đất, vừa quỳ, miệng vừa phun máu, hẳn sốt ruột gọi vợ con: “Quỳ xuống... Quỳ xuống... Mau quỳ xuống... Quỷ xuống dập. đầu.

Một nhà ba người quỳ gối dập đầu liên tục trước mặt Mộng Thiên Nguyệt.

“Mộng tổng, ngươi đại nhân đại lượng, là Đằng Quảng Nguyên ta không đúng... ta không đúng, ta không nên... Cầu ngươi thả nhà bọn ta đi..”

Mộng Thiên Nguyệt thở ồ ồ, nhìn thấy một nhà ba người dập đầu như giã tỏi trước mặt mình, một niềm sảng khoái tàn ác đột nhiên nảy sinh, đôi mắt đỏ hoe, hẳn bắt lấy Đăng Quảng Nguyên, cất tiếng cười ha ha.

“Ta buông cha cho ngươi? Ai buông tha cho ta?”

“Ai buông tha cho ta?!"


Mộng Thiên Nguyệt kêu to, lại bắt đầu tay đấm chân đá.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Kéo đi ra ngoài! Kéo đi ra ngoài! Kéo ra ngoài đánh tiếp cho ta, đánh xong ném ra cho ta!”

Sau đó hẳn mệt mỏi đặt mông xuống ghế, thở hồng hộc, vẻ mặt suy sút mờ mịt.

Từ khi cha bắt đầu nổi bảo, Mộng Trầm Ngư cũng rơi vào trạng thái ngây người như người Đăng gia, quả nhiên là hoàn toàn choáng váng!

Nàng lớn như vậy nhưng thật đúng là chưa từng gặp cha nổi giận thế này lần nào!

Đây chắc chắn là lần đầu tiên.

Nhìn thấy Mộng Thiên Nguyệt không động, đợi hắn bình tĩnh lại, nàng mới nhút nhát hỏi: “Cha... Cha sao vậy ạ?”

Mộng Thiên Nguyệt cảm thấy phẫn nộ trôi đi như: thủy triều xuống, cả người như mất hết sức lực, hẳn cố gắng phất tay, lầm bẩm nói: “Ta không sao, ta không sao..."

Nhìn ba người bị kéo ra ngoài, hân mất tay mệt mỗi nói: "Đánh một trận rồi ném đi... Không cần đánh chết.”

Việc ngày hôm nay, nếu xét tận gốc thì đúng là không liên quan gì đến ba người nhà họ cả.

Ba người nhà họ mới là tai bay vạ gió, trời giáng tai họa bất ngờ.