Xong chuyện còn có hậu tạ?
Vận khí này... có khác gì trên đường tùy tiện gặp được một người đã được cho một ngọn núi vàng không?
Tên đó suýt nữa thì cười ra hoa, còn dè dặt nhún nhường một lát mới nhận, dương dương đắc ý nói: “Đứa trẻ kia khoảng mười bảy mười tám tuổi, tên là Đăng Hạo, học ở trường võ Nhất Trung của thành Phượng Hoàng.”. Truyện Phương Tây
“Đằng Hạo.”
Ninh Tùy Phong lập tức đứng lên: “Đi điều tra Đẳng Hạo này xem.”
“Không cần điều tra đâu”
Mộng Thiên Nguyệt hít một hơi, có vẻ phấn khởi đáp: “Không ngờ lại là Đăng Hạo”
Ninh Tùy Phong quay ngoắt lại: "Ngươi biết thiên tài này à?”
Nét mặt Mộng Thiên Nguyệt thả lỏng hẳn, nói: “Chắc Ninh huynh cũng biết, mà dù ngươi không biết hắn, thì có lẽ cũng quen biết cha hắn."
“Ồ."
“Đăng Hạo học ở Nhất Trung, chắc là hắn rồi. Chính là cậu ấm nhà phó cục trưởng Đăng Quảng Nguyên của cục Thành Thương ở thành Phượng Hoàng chúng ta... Nghe nói mấy năm trước còn cùng với hai vị thiếu gia khác tự xưng là Phượng Hoàng tam thiếu.... Ha ha”
Mộng Thiên Nguyệt nói: “Nghe đâu giờ đã lên đến Tiên Thiên rồi, vậy chắc cũng có thể coi là thiên tài tu hành”
Ninh Tùy Phong nghe xong cũng thấy thật yên tâm, “Vậy thì dễ rồi. Một phó cục trường cục Thành Thương nho nhỏ thì có gì khó khăn đâu”
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu, quay đầu nói: "Phùng đại sư, ngươi nói trận pháp kia cần bao nhiêu máu của thiên tài đó? Hay phải căn máu cả người?”
Phùng đại sư hằng giọng đáp: “Nếu không hại đến tính mạng đối phương thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi”
Mộng Thiên Nguyệt gật đầu, trong lòng đã có tính toán: “Ta hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho ta sắp xếp. Lần trước Đằng Quảng Nguyên đánh thuốc mê một cô gái ở club của ta, ta đã dặn dò cấp dưới giải quyết giúp hắn. Lại nói mấy năm nay, cấp dưới của ta đã tặng cho tên phó cục trưởng Đằng này cả chục triệu rồi... Chắc cũng phát huy tác dụng”
Ninh Tùy Phong mừng rỡ nói: “Được, thế thì tốt quá rồi”
Mộng Thiên Nguyệt tiện tay lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại. Vừa đổ chuông một cái, bên kia đã nhấc máy ngay.
Mộng Thiên Nguyệt cười điềm tĩnh, mở chế độ loa ngoài.
Bên kia đã bắt đầu nói chuyện, mang vẻ ngạc. nhiên mừng rõ và nịnh nọt, còn có vẻ không dám tin, Từ giọng nói có thể đoán được, người đối diện chắc cũng phải khom lưng cúi người nhận cuộc điện thoại này.
“Là... là Mộng tổng sao? Ta là Đằng Quảng Nguyên. Vâng, Tiểu Đăng của cục Thành Thương đây”
Mộng Thiên Nguyệt mỉm cười, nhiệt tình nói: “Cục trưởng Đẳng à, lâu rồi không gặp. Ta là Mộng Thiên Nguyệt”
“Chào Mộng tổng, chào ngài."
“Thật không ngờ ngài lại đích thân gọi tới... Lúc nhìn thấy số máy ta còn tưởng mình đang nắm mơ nữa... Mộng tổng, ngài khách sáo quá rồi, có chuyện gì cần thì cứ bảo thư ký thông báo với ta một tiếng là được mà.
Vị phó cục trưởng cục Thành Thương này đúng là phát ớn.
Mông Thiên Nguyệt cười bảo: “Sao mà thế được, lần trước thuế địa phương của tập đoàn Mộng Thị gặp chút vấn đề, đều dựa vào cục trưởng Đẳng giải quyết cho, còn chưa kịp cảm ơn cục trưởng Đằng ấy chứ... Hơn nữa, chúng ta đã qua lại nhiều năm như vậy, sao ta lại không gọi cho ngài được? Cục trưởng Đăng à, chúng ta cũng coi là anh em, đâu cần khách sáo với ta như vậy”
Bên kia, giọng Đằng Quảng Nguyên cũng dần trở nên thoải mái hơn: “Không dám không dám, nhận một câu anh em của Mộng tổng, đời này đúng là đáng giá. Nhưng thật sự không cáng đáng nổi, Mộng tổng ngài giống như mặt trời trên cao vậy...”
“Ha ha ha, anh Đằng khách sáo quá rồi” Mộng Thiên Nguyệt trầm ngâm một lát, nói: “Anh Đằng xem khi nào tiện thì hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm được chứ?”
Đằng Quảng Nguyên bên kia nghe vậy, cứ như mừng sắp ngất luôn được: “Chỉ cần Mộng tổng nói thì lúc nào ta chẳng tiện, dù là bây giờ cũng tiện luôn. Ha ha..."
Mộng Thiên Nguyệt nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta không cần phải vội vậy đâu cục trưởng Đằng. Thế này đi, ngươi xem sáng mai thế nào? Ta mang theo vợ và con gái ta tới, ngươi cũng đưa vợ và con trai tới cùng đi, con trai người tên Đằng Hạo đúng không? Ha ha, hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm, từ từ nói chuyện, lâu rồi không gặp, anh em ta uống với nhau mấy ly.”
Bên kia, Đăng Quảng Nguyên run hết cả người: “Sáng mai ạ? Được được được. Chẳc chản chắc chắn cả nhà ta sẽ đến đúng giờ. Vậy chúng ta hẹn ở đâu đây Mộng tổng?”
“Vậy quyết định ở tầng thượng Vân Đoan Oác nhà ta đi.”
Mộng Thiên Nguyệt cười thân thiết, nói: “Đừng quên đưa Đăng Hạo và em dâu đi cùng đấy nhé."
“Yên tâm, Mộng tổng đã nể mặt thì cả nhà ta tất nhiên phải đi hết rồi”
Đăng Quảng Nguyên tỏ vẻ thiên ân vạn tạ cúp máy, cả người ngõi trên sofa ngẩn ngơ mất hơn mười phút rồi đột nhiên gào rú nhảy dựng lên, ôm vợ mình xoay mười bảy mười tám vòng liền.
“Ngươi làm sao đấy, ngươi...” Bà vợ tỏ vẻ khó hiểu, từ sau khi mình sinh con xong phát tướng thì ông chồng hầu như không động vào mình bao giờ, chứ đừng nói đến hôm nay tự dưng lại nhiệt tình vậy.
“Ngươi biết ai vừa gọi điện cho ta không?” Giọng nói Đằng Quảng Nguyên cũng run rẩy, đồng tử giãn rộng ra: "Ngươi đoán xem, mau đoán xem...”
“Ai cơ?”
“Mộng Thiên Nguyệt Là Mộng Thiên Nguyệt đấy!" Đăng Quảng Nguyên hưng phấn mà hoa chân múa tay: “Nhà giàu số một thành Phượng Hoàng ta, dù nhìn khắp khu vực Trung Nguyên thì cũng là tỷ phú đứng hàng top”
“Vợ à, lần này chúng ta giàu to rồi... Sắp giàu to rồi... Mộng Thiên Nguyệt đích thân gọi điện tới, mời cả nhà chúng ta đi ăn. Còn bảo ngày mai chỉ có hai nhà chúng ta thôi, hẳn mang vợ và con trai con gái đi, bảo ta mang người và con trai theo..."
Đẳng Quảng Nguyên thở gấp, hai mắt đều mở to: “Ngươi biết là ý gì không? Chúng ta sắp giàu to rồi... Vừa nãy ấy, hắn còn gọi ta là huynh đệ, muốn cảm ơn ta... ha ha ha...”
Bà vợ nhíu mày nói: "Vô duyên vô cớ tự nhiên Mộng Thiên Nguyệt lại mời chúng ta ăn cơm làm gì? Dù gì chuyện cũng phải có nguyên nhân chứ?”
Đằng Quảng Nguyên hừ một tiếng, nói: “Vậy là ngươi hơi bị coi thường chồng mình rồi đấy. Ngươi không biết chứ, mấy năm nay tập đoàn Mộng Thị qua tay ta đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Mời ta ăn bữa cơm cũng có gì lạ đâu?"
“Ngươi chuẩn bị đi, mai nhớ mặc đẹp vào đấy”
Đằng Quảng Nguyên nhìn vợ mình, thấy vòng eo thừa mỡ, bắp đùi vừa to vừa tròn, dáng người như hình chữ O, không nhịn được mà ghét bỏ nói: "Ngươi nói xem bình thường sao ngươi không biết quản lí bản thân gì hết... Haiz, thôi cứ vậy đi... Đúng rồi, nhớ gọi điện cho Tiểu Hạo đêm nay về đấy nhé, nghỉ ngơi cho đây đủ, đừng làm lỡ chuyện ngày mai”