Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 411: C411: Đều không thể giết




“Tối cùng ngày, bốn mươi xe hàng do chỉ nhánh Khai Châu vận chuyển tới Đạt thành, đã bị tinh thú tấn công, tán loạn khắp đồng không mông quạnh. Cao thủ hộ tống, không ai sống sót”

“Ngày thứ ba, tổng giám đốc của chỉ nhánh Vũ Châu chết vì đột quy, giám đốc tài chính và mấy kế toán ôm tiền bỏ trốn, bị chặn giết trên đường, chết oan chết uổng, nhưng của cải mất mát vẫn chưa thu hồi được”

“Ngày thứ tư, cả bảy chỉ nhánh cùng gặp chuyện không may, không chết người thì cũng là bị cháy nếu không thì cũng là bị ăn trộm, còn có chỉ nhánh trực tiếp bị chính quyền địa phương niêm phong, không được mở cửa, tịch thu toàn bộ hàng hóa bên trong...”

“Ngày thứ năm, hai công ty điện ảnh và truyền hình trực thuộc tập đoàn Mộng Thị gặp chuyện không may, vì liên quan tới trốn thuế, trực tiếp bị dừng hoạt động, tài khoản bị đóng băng; điều đáng giận nhất chính là... Có một vị giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình lại bắt giữ và gi ết chết một nhân viên thuế... Gây ra sóng to gió lớn. Và sau khi việc các nghệ sĩ tụ tập đông người để đánh bạc bị vỡ lở, tất cả các hạng mục điện ảnh và truyền hình đều bị đình chỉ, và tất cả các bộ phim truyền hình chuẩn bị được phát hành đều bị cấm chiếu”

“Ngày thứ sáu... Ngày thứ bảy..."

“Ngay cả hôm nay, mới vừa rồi... Ta nhận được tin bốn trăm nghìn tấn bông ở chỉ nhánh Thiên Châu tự nhiên bốc cháy, gây ra đám cháy vô củng lớn, cháy gần nửa thành phố.

Mộng Trầm Thiên nhìn vào bản báo cáo tổng hợp, nhẹ giọng nói: “Trong tám ngày này, chỉ tính riêng thiệt hại về tiền... Đã vượt quá năm mươi tỷ! Đây là còn chưa tính tới các ảnh hưởng liên quan...”

“Những chuyện này diễn ra đồn dập và nối tiếp nhau, chắc chắn phải có điều đáng nghĩ trong đó”

Mộng Thiên Nguyệt cau mày thật chặt, nói: "Cho dù là chuyện nào trong số những chuyện trên, cũng đều là chuyện chưa từng xảy ra ở tập đoàn Mộng Thị từ trước tới nay, vậy mà bây giờ lại cùng nổ ra trong tám ngày này, sao có thể dùng hai chữ kỳ lạ để hình dung, trong đó chắc chắn có nguyên nhân rất lớn”

Khi hắn còn đang nói, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.


Ting ting.

Mộng Thiên Nguyệt ngẩn người, mấy ngày nay phàm là nghe điện thoại, sẽ không nghe thấy một chuyện tốt nào, khiến cho vị chủ tịch tập đoàn này bây giờ sinh ra chứng sợ nghe điện thoại.

“Nghe đi. Chắc cũng chắng phải là chuyện tốt gì” Mộng Trầm Thiên thở dài

Mộng Thiên Nguyệt nghe máy.

“Mộng tổng, mới vừa rồi, Thập Thất thiếu đột nhiên lên cơn đau tim..."

Giọng nói từ đầu dây bên kia khiến trái tim Mộng. Thiên Nguyệt nhất thời run rẩy, không đợi đầu dây bên kia nói xong, hẳn nói luôn: “Ta biết rồi, các ngươi xem rồi xử lý đi.”

Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt Mộng Thiên Nguyệt lạnh lẽo khác thường: “Thập Thất ở Ngạc Châu, chết vì đau tim”

Ánh mắt Mộng Trầm Thiên trở nên u ám, dáng vẻ nho nhã tao nhã đều biến mất sạch sành sanh.

Người chết được nhắc tới trong cuộc điện thoại vừa rồi chính là con trai thứ mười bảy của Mộng Thiên Nguyệt, người này tuy rằng tư chất tu luyện không tốt, nhưng lại rất có thiên phú ở phương diện kinh doanh, hắn đang điều hành một chuỗi các chi nhánh của tập đoàn Mộng Thị, có thể nói là một người có tài, tinh anh trong giới kinh doanh.

Bây giờ, lại đã chết rồi.

Bên kia, Ninh Tùy Phong đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài với vẻ mặt tiêu điều, nói: “Nếu ta nói các ngươi bên này, hẳn là còn mạnh hơn gia tộc của ta một chút, phải chăng cha con các ngươi sẽ cảm thấy ta đang vui sướng khi người khác gặp họa..."

“Hửm?”

“Tính đến hôm nay, mười ba người thuộc huyết mạch nhà họ Ninh đều đã lần lượt qua đời, qua đời vì những lý do khác nhau và đều không có dấu vết!”

“Còn có một cái thôn trang bị ảnh hưởng nghiêm trọng trong trận chiến của Tưởng Trường Bân và Thượng Thanh Vân, cả thôn đều chết, không một ai may mắn sống sót.”

Ninh Tùy Phong thở dài:" Chỉ trong mấy ngày... Nhà họ Ninh liên tục nhận được tin người chết... Việc làm ăn của gia tộc thì bị người cướp, bị người chèn ép, bị người ngăn cản... hỏa hoạn, lén chạy trốn, cũng không thiếu những chuyện như vậy."

“Sáng sớm hôm nay, hai phụ nữ mang thai trong gia tộc đã bị sấy thai mà không thế giải thích được...”


Ninh Tùy Phong nói: "Trong chuyện này, ta cảm thấy chắc chắn là do phong thuỷ của tổ trạch đã xuất hiện vấn đề lớn. Thời gian trước, chuyện sông Văn Thủy chảy ngược về phía tây, chắc chân còn ẩn chứa thâm ý hiểm độc khác! Chẳng qua những thâm ý này chúng ta không nhìn ra thôi”

Mộng Trầm Thiên và Mộng Thiên Nguyệt cùng gật đầu: "Uhm, chúng ta cũng nghĩ như vậy."

“Hiện tại, chúng ta cần phải bàn bạc phương án ứng phó, không thể tiếp tục như vậy, nếu tiếp tục thì hai nhà chúng ta coi như xong”

Vẻ mặt của Ninh Tùy Phong nghiêm trọng.

“Lại đi tìm thêm Vọng Khí Sĩ, điều tra ngọn nguồn một cách cẩn thận” Mộng Trầm Thiên nói

“Nếu thật sự không được, chúng ta sẽ san bằng... Toàn bộ hai ngọn núi Đông Tây.”

Vẻ mặt Ninh Tùy Phong u ám, nói: "Cho dù là phải phá hủy địa thế trăm nghìn năm của thành Phượng Hoàng, hai nhà chúng ta cũng không thể chờ cứ chết như vậy”

“Chỉ cần phá cục diện phong thủy ở bên ngoài, thì những âm mưu và tính toán được sắp xếp bên trong tự nhiên sẽ biến mất”

Mộng Trầm Thiên quả quyết nói: "Không được!”

“Không được?” Ninh Tùy Phong cả giận hỏi: "Hiện tại hai nhà chúng ta đều đã rơi vào cảnh sinh tử trước mắt, không làm ắt phải chết, còn có gì là không được?”

Mộng Trầm Thiên ảm đạm nói: "Cục diện phong thủy của đất trời đã tồn tại hàng mấy chục nghìn năm? Ai dám phá? Ai dám vọng động?”

“Ta dám!” Ninh Tùy Phong nói.


“Ngươi dám, vậy chính là ngươi muốn tìm đường chết!"

Ánh mắt của Mộng Trầm Thiên lạnh lùng, nói: “Người nào phá người đó chết!”

Giọng điệu của hẳn nặng nề hơn, gắn từng chữ: "Hiện tại ai dám động tới cục diện phong thủy của thành Phượng Hoàng, đừng nói tất cả, cho dù là động chạm một chút, đều là vạn kiếp bất phục!”

“Ta đã nhắc nhở rồi, một khi sự việc xảy ra, đừng trách ta không báo trước!”

Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong cùng nhíu mày.

“Trầm Thiên, hiện tại là chuyện lớn liên quan tới sự tồn vong của hai nhà! Cả tập đoàn Mộng Thị, cả gia tộc Ninh thị!

Ninh Tùy Phong ảm đạm nói: “Chẳng lẽ còn không quan trọng bằng một cái Phượng mạch nhỏ. bé?!"

“Phượng mạch nhỏ bé?!"

Mộng Trầm Thiên lạnh lùng cười nói: “Phượng mạch nhỏ bé ư? Đây là việc được Thiên Đạo thai nghén hàng mấy chục nghìn năm! Tất nhiên là một hai gia tộc không quan trọng bằng sự xuất hiện của Phương mạch, đúng là nông cạn tới cực điểm!"