Long Vũ Sinh giật mình nhảy dựng: “Tú Nhi, chớ có xúc động”
Vạn Lý Tú điên cường la hét, nàng đột nhiên đứng lên, hùng dũng oai vệ, tiêu sáng hiên ngang đi ra ngoài lấy cơm.
“Nhìn cái gì? Chưa từng thấy nữ sinh xinh đẹp như này à?”
'Vạn đại tiểu thư thế mà lại hoàn toàn không thẹn thùng đối với ánh nhìn chăm chú xung quanh, nàng còn hùng hổ sặc lại, rất có cảm giác của vò đã mẻ thì không sợ rơi nữa.
Ánh mắt hùng hổ, tất cả mọi người bị nhìn đều nhao nhao quay đầu.
Bị một câu của Tả Tiểu Đa k1ch thích, Vạn Lý Tú trái lại hoàn toàn bung lụa, trực tiếp mang bát đến cửa sổ: "Cho thêm hai mươi cái bánh bì, hai phần thịt cừu Argali, hai móng bò, nửa cân tương ớt, cảm ơn!"
Nàng dậm chân xuống đất như trút giận: "Mấy ngày hôm trước vì thể diện nên ăn không đủ no, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút! Ba mươi cái bánh mì đi, cho đủ một trăm luôn!"
Lý Trường Minh và Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn đang vùi đầu ăn cơm cũng đều nhao nhao giơ ngón tay cái lên: “Tú Nhi! Trâu bò!”
Vạn Lý Tú bưng cơm về, cả đường đi ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nhìn cái gì? Với lượng cơm này của ta, các ngươi nuôi được à?!"
Long Vũ Sinh ở phía sau kêu lên: “Ta, ta nuôi được!"
Lại là một trận cười ha ha.
Các loại tiếng huýt sáo vang tận trời.
Sau khi Tả Tiểu Đa hoàn thành các mục tu luyện hàng ngày, hẳn chạy nhanh ra khỏi cổng trường và dựng một quầy hàng để kiếm tiền.
Chưa tới một giờ đồng hồ, hẳn đã xem cho mười bảy mười tám người, thu vào sáu trăm nghìn!
Cộng thêm số tiền kiếm được buổi sáng, vừa đúng một triệu!
Không thể không nói, hiệu quả của việc thật sự là rất tốt!
Trên thế giới này, có quá nhiều người không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại của mình, không cam chịu số phận, hoặc là người có tiền mà không có chỗ tiêu muốn mua sự an tâm,.....
“Chờ tới giờ tan học buổi chiều ta sẽ xem thêm một tiếng nữa, hữu duyên thì sẽ tiếp tục”
Tả Tiểu Đa phất tay trở lại phòng trọng lực, lại bị Hồ Nhược Vân chặn ở cửa.
“Tả Tiểu Đa, ta hỏi ngươi một chuyện.”
Hồ Nhược Vân đưa Tả Tiểu Đa đến văn phòng của mình mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Ngươi nói thật đi, tại sao ngươi không ăn đồ do Bạch Băng Băng tặng?”
Đi thẳng vào vấn đề, Hồ Nhược Vân tin chắc rằng Tả Tiểu Đa sẽ không lừa mình.
Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Cô Hồ, ta là một người đàn ông tốt chính chuyên, ta đã có vợ rồi... Cho dù là trời đất có sụp xuống, sông có cạn đá có mòn thì lòng ta vẫn chỉ yêu mình vợ ta,... Sao ta có thể ăn đồ của người con gái khác”
Hồ Nhược Vân nhíu mày: “Ngươi bớt cợt nhả, bớt nói hươu nói vượn lại, ta muốn nghe lời nói thật
“Đây là lời nói thật ạ!"
“Không nói thì ngươi đi đi” Hồ Nhược Vân đau lòng nói: "Tiếu Đa, hiện tại ngươi đã có thế tu luyện rồi, có thể vượt cấp, ngươi bây giờ đã là đỉnh Võ Sư rồi...”
Tả Tiểu Đa nhất thời bối rối: “Cô Hồ...”
“Ngươi đi đi..."
“Ta nói thật, ta nói thật còn không được sao!”
“Không cần, hiện tại ta không có hứng thú nghe. nữa...”
Tả Tiểu Đa vợt tới, ôm lấy cánh tay của Hồ Nhược Vân làm nững: “Cô Hồ, người ta chỉ là thuận miệng nói vậy thui mà...”
Hồ Nhược Vân nheo mắt.
“Ta nói thật, ta hoàn toàn nói thật”
Tả Tiểu Đa xấu hổ gãi đầu.
Ngay sau đó vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm tú nói: “Ban đầu, ta cảm thấy con người của Bạch Băng Băng khá tốt, tính cách cũng được, dám yêu dám hận. Nhưng mà, từ khi nàng bắt đầu đưa đồ ăn sáng cho ta, †a bỗng cảm nhận được một mối nguy hiểm đang tới gần. Vì thế ta đã xem tướng cho nàng”
"Xem tướng?”
Vẻ mặt của Hồ Nhược Vân trở nên nghiêm túc, dừng lại một chút mới nói: “Vậy ngươi thấy gì?”
“Ta thấy không ít... Gần đây, gia đình của Bạch Băng Băng đang gặp rắc rối, gặp rắc rối trong trường hợp bất khả kháng, hắc khí bao phủ, hung thần quấn thân, hơn nữa điều quan trọng là... Nàng đối với ta, hoặc nói cách khác là hành động của nàng, hiện tại đột nhiên lại tràn ngập ác ý.”
Tả Tiểu Đa nhăn mặt nói: “Căn cứ vào lý do này, sao ta dám ăn đồ nàng đưa.”
“Trực giác?”
“Không phải trực giác”
Tả Tiểu Đa nói: "Ta thật sự đã biết, thức ăn mà nàng đưa cho ta, có chứa thứ gì đó không tốt đối với ta, vậy tại sao ta lại phải ăn? Tự làm khó mình chỉ vậy? Chỉ vì để ý tới tâm trạng của kẻ có ác ý với ta à? Vậy. không phải ta là kẻ ngốc sao?”
Hồ Nhược Vân khẽ thở dài.
“Ta hiểu rồi, nhưng sao ngươi không nói rõ?” Hồ Nhược Vân có chút mệt mỏi.
“Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, thêm một chuyện không bãng bớt một chuyện. Còn có chính là... 'Vê cơ bản ta có thể chắc chắn, Bạch Băng Băng muốn hại ta cũng không phải xuất phát từ bản tâm của nàng. Nàng..."
Tả Tiểu Đa dừng lại một chút, sau đó mới trịnh Hắn là nàng bị ép”
"Bị ép?"
“Đúng vậy, phía sau nàng, ta nhìn thấy một bóng tối sâu thẳm. Nếu ta cứ nhất quyết truy tìm sự thật của chuyện này, ngược lại sẽ khiến phần lớn sự thật bị chôn vùi, cả nhà nàng cũng sẽ biến mất chỉ trong sớ tối..."
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, nói: “Cô Hồ, ta không biết tại sao ngươi lại để ý tới chuyện này, có lẽ là ta hơi mềm lòng. Nhưng mà ta cảm thấy, dù sao ta cũng chưa bị tổn hại gì, không cần phải hại chết cả nhà nàng, như thế thật là có chút thái quá. Đương nhiên... Mục đích khác của ta là muốn xem thử bọn họ sẽ đổi thành sách lược gì khi kế này không thành, xem có thể câu được con cá lớn đứng đẳng sau ra không, xem rốt cuộc là người nào”
“Vẫn còn lý do thứ ba, phải không?”
“Phải”
Tả Tiểu Đa nói: “Thứ ba chính là... Ta sợ sau khi trực tiếp làm rõ mọi chuyện, ta không thể nuốt trôi con cá lớn đứng đẳng sau, làm sáng tỏ mọi chuyện rồi, ta lại càng không gánh được”
“Vốn dĩ, nếu thầy Tần không bị thương, ta sẽ tới tìm hắn để bàn bạc chuyện này, nhưng mà bây giờ, Nhị Trung của chúng ta toàn là thương binh, cần thận trọng... Thời gian này mà hành động bừa bãi chính là tự tìm đường chết.”