m thanh Ngô Thiết Giang cũng biến giọng luôn: “Tả ca à, ngươi quá khiêm tốn rồi, ngươi tinh thần thể lực đồi dào như vầy, đâu có mệt đâu? Đàn ông mỗi nhà chúng ta, cũng không thể nói mệt, phải gánh vác lệc, để phụ nữ phải động tay là không được đâu!”
Ngô Thiết Giang nghiêm mặt nói: “Chẳng phải chỉ là quét một chút Ám Ma Ngân liền xong việc thôi sao, không phải là ngươi không nghe rõ, là ta không nói rõ ràng... Thật sự do sai sót của ta! Ngươi nhất định phải khiến chị dâu yên tâm, vạn lăn yên tâm!”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt,"
Tả Trường Lộ gật đầu, ngại ngùng nói: “Có phải có chút phiền phức rồi không? Yêu cầu có chút nhiều rồi ha hả..."
“Không! Không phiền, không phiền!”
“Nên làm cả mà!"
Ngô Thiết Giang khuôn mặt thật thà: “Mà không còn sớm nữa, ngươi xem...”
"Ừ, vậy ta về nhà đây”
Tả Trường Lộ không còn cách nào nói: “Vốn định hẹn ngươi bữa rượu, ngươi lại cứ không chịu đi, aizz, ngươi cũng quá vất vả rồi, ngươi xem, ta đem cho ngươi một bình rượu xái nè. Ta nhớ ngươi thích uống Ngưu Nhị trăm năm nhất! Xem cái bình này, cũng tràn ngập khí phách hoàng gia đó."
Tả Trường Lộ lấy ra một bình rượu đưa tới: “Người anh em, đừng khách khí, cầm lấy uống thoải mái. Uống hết rồi, chỗ ta vẫn còn.”
“Chao ôi rượu tốt bậc này..."
Ngô Thiết Giang mặt lớn như cổ đồng đúc cũng đang run rẩy.
Gượng ép làm là vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Không biết xấu hổ thế này thì..”
“Không sao, anh em chúng ta, ai với ai chứ? Cứ uống, chỗ ta cái khác không dám nói, rượu ngon cam đoan đủ!"
Tả Trường Lộ cười ha ha, nghĩ nghĩ, cũng không quên gì nữa, rốt cục quay người đi mất.
Trước khi đi còn thân thiết vỗ vỗ bả vai Ngô Thiết Giang: “Người anh em, vất vá rồi!"
Ngô Thiết Giang đi vào tiệm rèn.
Thở dài một tiếng, đặt rượi xái lên bàn, nhìn kỹ lại một lăn cau lại ngửi ngửi, nhịn không được mà điên luôn.
"Ôi trời! Thật đúng là rượu xái bình thường luôn”'
“Khổ ghê mà... Nếu có người biết, ta đích thân ra tay rèn, trả giá Ám Ma Ngân, cốt Giao Long, lông vũ Băng Hoàng, thêm cả Vĩnh Hãng Thiết... Đổi lấy một bình rượu xái ba mươi tệ... Phỏng chừng những người đó điên luôn mất”
Bốp.
Đập một cái đánh bay miệng bình, lầm bẩm nói: “Nói thế nào đây cũng là rượu được lấy từ trong tay của tên bủn xỉn kia, chỉ bằng cái này cũng đủ an ủi cuộc đời ta, không thể lãng phí được."
Nói xong, hẳn ngửa đầu, cả vò rượu chảy ùng ục vào miệng...
“Đây là rượu gì vậy? Mé, quá khó uống...”
Uống một hơi cạn hết vò rượu, Ngô Thiết Giang lau miệng, thì thào nói
“Thôi bỏ đi, phải làm việc cho chắc!"
"Hai thanh kiếm này sắp thành hình rồi."
Nhị Trung nhanh như cơn lốc. Tân Phương Dương đã chờ sẵn ở cổng trường: “Chuyện gì mà lại hoang mang rối loạn thế?”
“Chuyện lớn ạ, chúng ta đã hoàn toàn bó tay, chỉ có thể dựa vào thăy Tân ngươi thôi!"
Tả Tiểu Đa lôi kéo Tân Phương Dương nói đâu đuôi câu chuyện cho hẳn nghe: “Chỉ có thể nhờ ngươi... Mong đêm nay ngươi dỡ nhà cũ Long Vũ Sinh xuống giúp ta, tuyệt đối không thể để cái đồ bỏ này lại, chẳng những phải hủy hết phần trên mặt đất, dù là phần dưới lòng đất cũng không được bỏ qua...”
Tân Phương Dương trợn tròn mắt: “Tả Tiểu Đa, rốt cuộc ta là thầy giáo của ngươi hay là tay chân của ngươi? Loại chuyện tay chân này... Ngươi không thể đi tìm người khác được à?”
Để một giáo viên chủ nhiệm đi phá nhà học sinh?
Tân Phương Dương cảm thấy mình làm chủ nhiệm lớp có thể nói là chủ nhiệm lớp duy nhất trong lịch sử, trước kia chưa từng có, sau này cũng tuyệt không có.
Không biết nên là chủ nhiệm lớp truyền kỳ hay là chủ nhiệm lớp kỳ quái nữa!
“Thầy Tân, thầy phải hiểu thầy làm vậy không.
....
Tả Tiểu Đa và những người khác quay lại trường phải phá nhà mà là cứu người, mạng người quan trọng!"
Tả Tiểu Đa khẩn trương khuyên nhủ.
Long Vũ Sinh quỳ xuống bốp một tiếng: “Thầy Tân, cầu xin ngươi giúp đỡ, ngươi đi phá nhà của ta đi”
“HizZ.."
Tân Phương Dương im lặng không nói gì.
Cậu nhóc, ngươi một mực cầu xin ta phá nhà của ngươi, còn quỳ xuống trước mặt ta để cầu xin nữa, cái này rất kỳ quái đấy...
Có biết không?!
“Ngươi thật sự đã nhìn ra? Không phải nói đùa đấy chứ?”
Tần Phương Dương nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tả Tiểu Đa, chuyện này thật sự không thể nói đùa đât
“Thầy Tần, ngươi đã nói ngươi tin ta biết tướng thuật đúng không?”
Tả Tiểu Đa bi thương nói: "Làm ơn tin tưởng học sinh do ngươi dạy dỗ đi”
“Tương lai... Nếu ngươi thật sự có thể thành danh, ta đoán có lẽ vì có một học sinh như ngươi, cái tên Tân Phương Dương này chắc chẩn sẽ được lưu danh sử sách”
Tân Phương Dương than một tiếng: “Bây giờ ta đã nghĩ ra sử sách sẽ bình luận ta thế nào rồi?”
“Nói ngươi thế nào? Học trò khắp thiên hạ, người ưu tú chỉ có một?"
Tả Tiểu Đa tràn đầy hứng thú.
“Ưu tú chỉ có một? Quả thật là chỉ có một! Sử sách chắc chẳn sẽ viết thế này: năm đó, đại ma đầu Tá Tiểu Đa, nối danh thiên hạ là kẻ hãm hại lừa gạt trộm cắp, mại dâm, đánh bạc, đăy đủ toàn bộ, không chuyện xấu nào không làm... Giáo viên vỡ lòng của hắn tên là Tân Phương Dương”
Tân Phương Dương thổn thức lắc đầu, bày tỏ bi ai cho điều mình phải gặp trong tươi lai
Tả Tiểu Đa trợn mắt há to miệng: “..."
“Phụt ha ha ha, người duy nhất, người duy nhất. Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú ôm bụng cười to.
...
Nhận được lời đồng ý của Tân Phương Dương, rốt cuộc Tả Tiểu Đa có thể yên tâm về nhà ăn cơm, nhưng mà—
“Thầy Tân thế mà lại xem thường ta, nói xấu tên tuổi băng thanh ngọc khiết, quang minh chính đại của ta, quả thực là chuyện gì còn nhịn được chứ chuyện này là tuyệt đối không thể!”
Tả Tiểu Đa tức giận khó nén.
Đại khái là có thêm nỗi uất ức này, cho nên buổi tối hẳn ăn nhiều hơn một bát cơm so với mọi ngày, lại bị mẹ mắng cho một trận.
Buổi tối tu luyện, Tả Tiểu Đa lại áp chế Tiên Thiên chân khí mấy lần lần.
Ừm, mới bắt đầu từ ngày hôm qua, đến nay là được một ngày, hắn đã áp chế đế mười lần... Rốt cuộc là phải áp chế bao nhiêu lần thì mới được đây?
Tả Tiểu Đa khá phiền muộn vì điều này.
Thầy Tân chỉ nói hẳn áp chế, áp chế càng nhiều lăn càng tốt, nhưng lại chưa nói cụ thể muốn áp chế bao nhiêu lăn mới coi là xong việc!
Tả Tiểu Đa nào đâu biết rằng chính Tân Phương Dương cũng căn bản không đoán được điều này.
Lấy người bình thường mà nói, trước khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, có thể áp chế ba năm lần đã là khó được.