Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 355: C355: Người mù người mù




Ngô Thiết Giang muốn nói lại thôi, nói:

“Còn Phượng Hoàng cục này bây giờ... Cần phải cẩn thận cái gì”

Ngô Thiết Giang có chút lo lẳng nói: “Hai đứa con của ngươi, thật sự đếu là thiên tài tuyệt thế, nếu bởi vì.."

Tả Trường Lộ yên lặng rất lâu, nói: “Thiên Đạo ngăn được, kiếp nạn long phượng mỗi người dựa vào cơ duyên của mình, nỗ lực vượt qua. Người ngoài không được can thiệp. Ta chắng qua vì thiên mệnh thân phận cha mẹ mới lần lượt gọi các ngươi qua đây, giúp đỡ qua loa... Nhưng chuyện nhiều hơn lại không thể làm”

"Số mệnh Thiên Đạo, chúng ta, không có cách nào nhúng tay vào”

Ngô Thiết Giang yếu ớt thở dài

“Khó, thật sự khó!”

Hắn cảm thấy nếu như mình là Tả Trường Lộ, e rằng bây giờ đã sắp khó chịu đến chết!

“Phượng Hoàng Kiếp, một tầng nổi tiếp một tầng, sóng sau cao hơn sóng trước”

Tả Trường Lộ lạnh nhạt nói: “Chuyện này vốn do mệnh cách định ra; Từng bước một, đẩy vẽ con đường Niết Bàn; Mai kia lỡ có mất mạng giữa đường, thật sự là chuyện quá mức bình thường, nghe đồn 30 triệu năm trở lại đây, mệnh cách Phượng Hoàng chưa bao giờ có người nào thật sự thuận lợi đi tới cuối cùng, con đường của Phượng Hoàng, con đường phía trước nhiều ngã rẻ, rõ rằng không liên tục”


“Đại đa số đều mất mạng bởi con đường phía trước, không thể tiếp tục được nữa..."

“Đừng nói ta bây giờ chịu bó tay, cho dù ta có thể bảo vệ liên tục, như vậy cũng không thể trưởng thành Phượng Hoàng thực thụ”

Trong ánh mắt của Tả Trường Lộ chợt xuất hiện. sự chán nản.

“Thả lỏng đi, ngược lại ta cảm thấy lần này có thể thành công. Cho dù là từ xưa tới nay chưa từng có mệnh Phượng Hoàng tấn thăng thành công, nhưng lần này nhất định làm được”

Ngô Thiết Giang an ủi: "Ta thấy con trai nhà ngươi là một người có tài năng đặc biệt, thật sự là trợ lực mạnh mẽ, với cá tính đê tiện vô liêm sỉ hèn mọn của nó, có thể dùng bất cứ thủ đoạn töi tệ nào... Nói không chừng có thể đảo ngược tình thế xoay chuyển trời đất, sáng lập kỳ tích...”

“Ngươi đây là đang khen nó à?”

Tả Trường Lộ mắt trợn trằng, suy nghĩ về tính cách của Tả Tiểu Đa, không nén được nở nụ cười ấm áp "Cái tên nhóc nhà ta quả thực là một biến số rất lớn. Ngay cả hai vợ chõng chúng ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới hẳn lại có thể ra đời”

Ngô Thiết Giang trố mắt tới cực điểm: “Cái tên kia thật sự là con trai ruột của ngươi á?II! Không phải cũng giống như bé gái kia? Cũng là...”

Tả Trường Lộ mặt như đáy nồi: "Ngô Thiết Giang, đó là con trai ruột của Tả Trường Lộ ta! Con ruột!”

“Con ruột thật sự!”

Tả Trường Lộ liên tục nhấn mạnh nhiều lần.

Hai mắt Ngô Thiết Giang mở đến mức to nhất, bỗng nhiên nhảy lên: “Chuyện này... sao lại có thể có chuyện đó!"

Hô hấp của Tả Trường Lộ trở nên ồ ồ, nhìn Ngô Thiết Giang một cách hung tợn, th ở dốc phì phò trong lỗ mũi: “Sao ta lại không thể có con trai?”

Ngô Thiết Giang kinh ngạc nói: “Nhưng chuyện này rõ ràng là chuyện không thể nào! Chính ngươi cũng không hiểu toàn bộ câu chuyện trong đó sao?”

“Nhưng vẫn khăng khăng là có, con trai ruột của hai vợ chồng chúng ta!" Tả Trường Lộ hít một hơi thật sâu.

Ngô Thiết Giang giống như bị sét đánh trúng, nói: “Không thể nào, không có đạo lý đó, không có lý do gì, nói thế nào cũng không hiếu..."

Tả Trường Lộ cũng chịu không nổi nữa, chợt quát một tiếng: “Nè nè, nói nữa ta đập ngươi luôn đó!”


Ngay vào lúc này.

Cạch cạch cạch....

Tiếng gậy gõ xuống mặt đất vang lên, xa xa, một người mù đang dùng gậy gõ gõ lên mặt đường, bên rong dòng người, từng bước từng bước vững vàng chậm rãi đi về phía bên này.

Liếc nhìn lão Hồng mù lòa, hai mắt Ngô Thiết Giang co rụt lại, lập tức xoay người làm tiếp, mắt nhìn thẳng, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Tả Trường Lộ thì xoay người đi ra khỏi lò rèn, cười nói vui vẻ: “Lão Hồng, sao lại đích thân đến vậy?”

Sau khi hẳn đi ra khỏi lò rèn, Ngô Thiết Giang ngay lập tức đóng cửa lò rèn.

Thật muốn một chùy đập chết lão mù này.

Thật ra cũng rất muốn một chủy đập chết cái tên họ Tả này....

Lão Hồng mù lòa đảo đôi mắt đã không còn tiêu cự của mình về phía người đang nói, ho khan vài tiếng, càng ra vẻ tuổi già sức yếu, nói: “Ông chủ Tả, Tinh Hồn. Ngọc lần trước ta đặt, bây giờ có chưa?”

“Có rồi, có rồi. Nào nào nào.”

Tả Trường Lộ dẫn lão Hồng mù lòa vào tiệm Tinh Hồn Thạch, vừa đỡ hẳn để hẳn ngồi xuống, nói: “Sớm nói với ngươi đã nhiều tuổi như vậy, tự mình một người đi lung tung làm gì? Ngươi gọi điện thoại ta sẽ đưa qua cho ngươi, sao ngươi cứ không chịu nghe lời khuyên bảo của ta cơ chứ...”


Lão Hồng mù lòa gắng sức thở hổn hển, có chứt thở không ra hơi, nói: "Ông chủ Tả, ta vẫn luôn nằm trong nhà, cũng không phải là chuyện kia... Thật không muốn cứ chờ chết như vậy, ra ngoài đi bộ mới có thể khiến ta cảm thấy ta còn sống”

Tả Trường Lộ cười ha ha, nói: "Ngược lại lời nói này cũng không töi. Nào nào nào, lão Hồng, chỗ ta đúng lúc có trà ngon hảo hạng, có thể bồi bổ nguyên khí cho ngươi, ngươi nhìn cơ thể của ngươi đã hư nhược thế nào rồi này”

Vẻ mặt lão Hồng mù lòa vô cùng cảm kích, nói: “Mấy năm nay, đúng là may nhờ tình nghĩa của ông chủ Tả hỗ trợ, nếu không có lòng nhân ái, ý tốt tình cảm sâu đậm của ngươi, nhiều lần giúp đỡ ta, chỉ sợ bộ xương già ta đã sớm chôn vùi trong đất không biết bao nhiêu lâu”

Tả Trường Lộ không vui, nói: "Anh em nhiều năm nói những lời này rất xa lạ. Nào nào nào, đây chính là nhân sâm già 700 năm cắt lát, nghe nói là có thể kéo dài tuổi thọ..."

Đỡ lão già mù đến tiệm của mình, bắt đầu pha trà, nhưng trong chốc lát, mùi nhân sâm thơm mát rất nồng đậm đã tràn ngập.

Lão Hồng mù lòa ngửi ngửi, nếp nhăn trên mặt hơi giãn ra, trầm giọng nói: “Ông chủ Tả, trà sâm của ngươi thật sự không tầm thường, số tuổi chỉ sợ cũng hơn 700 năm?”

Tả Trường Lộ nâng bình trà lên, đổ đầy cốc cho lão già mù, lặng lẽ nói: “Lão Hồng, ngươi có thể kiềm chế một chút, củ này ngâm một chút là tốt nhất, ngươi đừng làm đổ, tự nhiên lãng phí tấm lòng này của ta”

Lão Hồng mù lòa há miệng không có răng, cười ha ha, nói với vẻ cực kỳ vui vẻ: "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”

Đưa tay run lẩy bẩy ra lấy, sờ lấy cốc trà.

Sờ trúng cốc trà, nhưng lại không tìm thấy quai, sở trúng mặt khác, lão Hồng mù lòa run rẩy, miệng chén xiêu vẹo một cách tự nhiên, tầm một cái, nước trà lập tức đổ gần môt phần ba ra ngoài.