Gọi điện thoại?
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đều sửng. sốt: "Anh Tân cứ tự nhiên”
Tần Phương Dương bước nhanh đến bên cửa sổ, hẳn đẩy cửa ra, cơ thể vọt thẳng lên trời như mũi tên, sau khi xác nhận xung quanh không có ai nghe lén, hắn mới ẩn thân vào trong mây mù rồi lấy điện thoại ra gọi cho một số.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói của Tả Tiểu Đa truyền đến: “Thần Tần
“Bây giờ ta có một việc rất gấp cần nhờ ngươi cho ý kiến” Tân Phương Dương vội nói: "Chuyện là thế này.
Chỉ dăm ba câu, hắn đã thuật lại chuyện vừa mới Xây ra.
Tả Tiểu Đa ở đầu bên kia nghe được thì ngây người.
“Chuyện này còn không đơn giản à? Có gì mà phải hỏi nữa?"
Tả Tiểu Đa không khỏi thở dài: “Thầy Thần, con người thầy thật quá thật thà, quá phân rõ phải trái Ngươi không thể cứ thần kinh thô mãi thế được, có câu nói thế nào nhị, quân tử lúc nào cũng cứng nhắc, đại khái là để nói người như ngươi đấy, tuy rãng ngươi không được coi là quân tử!"
Tân Phương Dương đen mặt, rất muốn xuyên quan sóng điện để đánh thẳng ranh kia một trận tơi bời: “Có chuyện mau nói có rắm mau thả, nói lung tung nhiều thế làm gì”
“Ách.."
Tả Tiểu Đa trợn mắt xem thường.
Cố ý gọi điện thoại đến để hỏi ý kiến thế mà còn không lễ phép với Tiểu Đa đại nhân như vậy, còn mắng ta nữa.
Nếu không phải đánh không lại hẳn, thì kiểu gì ta cũng cho hắn một trận!
“Chuyện này đơn giản, ngươi chỉ cần làm thế này... Lại thế này... Nếu bọn họ nói như vầy, ngươi bèn làm như này... Nếu bọn họ nói như này, ngươi cứ làm như thế..."
Tả Tiểu Đa ba hoa chích chòe, lúc nói nước miếng văng tứ tung.
Bên kia Tân Phương Dương chăm chú lắng nghe, sắc mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc giống như lúc ở trên trường học.
Bên này, Tả Tiểu Niệm và Mục Yên Yên càng nghe. thì sắc mặt hai người càng kỳ lạ.
Một lúc sau Tả Tiểu Đa mới kết thúc cuộc gọi, lúc. này hai người cùng giơ ngón tay cái lên. Xi𝗇 hã𝔂 đọc 𝒕𝑟𝘂𝔂ệ𝗇 𝒕ại # T𝑟ù mT𝑟𝘂𝔂ệ𝗇.𝑽N #
“Tiểu tử, ngươi thật sự rất độc địa đấy!”
“Cái đầu của ngươi lớn lên kiểu gì thế hả?”
Bên kia.
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong nhìn nhau.
Đây vừa mới nói xong, ngươi lại đi ra ngoài gọi điện thoại? Đã gọi điện thoại rồi mà còn phải bay ra ngoài gọi?
Biết hai chúng ta là ai không?
Là nhân vật lớn đứng đầu thành Phượng Hoàng mà ai ai cũng biết đó?
Một người là phú hào siêu cấp của thành Phượng Hoàng, thậm chí là số ít phú hào của Tinh Hồn Đại Lục,một người là thế gia võ tu danh tiếng có truyền thừa cả ngàn năm, thế mà ngươi lại bỏ chúng ta qua một bên để đi gọi điện thoại, lại còn gọi một lúc lâu như vậy, hơi quá đáng rồi đấy?
Lần gặp này, hai người đều cảm thấy hơi tệ.
Chúng ta đã ngăn chặn chuyện phiền toái cho ngươi, thuận tiện bán cái @n tình, sao lại... Thành ra thế này?
Mộng Thiên Nguyệt đưa mắt ra hiệu: “Cứ cảm thấy hơi vô lý”
Ninh Tùy Phong đưa mắt đáp lại: "Không sao cả, ăn Phương Dương không oán không thù, xưa nay cũng không có liên quan gì với chúng ta, lấy thực lực tu vi của hẳn thì có chút thái độ cũng là bình thường.”
“Ta là đang nói thái độ của hẳn hôm nay không bình thường, ừ, là thái độ của hắn không đúng”
“Ta thấy không có gì là không đúng cả! Người ta hoàn hoàn có năng lực giải quyết chuyện này, chúng ta tự nhiên nhúng tay vào, mượn cơ hội lấy lòng, chẳng khác nào ép hắn bị động thừa nhận một phần nhân Tình, trong lòng chắc chắn sẽ có khúc mắc...”
“Lần này là mượn cơ hội này để đôi bên làm quen, không phải muốn lập quan hệ ngay lập tức, lấy thái độ làm người từ trước tới giờ của thầy Tần này, chắc chắn hắn cũng có oán thầm cách làm của chúng ta!”
“Đúng vậy, nếu để hẳn tự xử lý thì chắc chẳn sẽ không cực đoan như vậy, nhưng chúng ta đã cho đủ 'thành ý, hẳn không thể không tiếp thu, phần nhân tình này hẳn phải nhận chắc rồi, chúng ta làm việc này cũng không phải công cốc.”
Hai ngươi biết Tân Phương Dương có tu vi cao cường, nói chuyện nhất định sẽ bị hn nghe được, cho nên chỉ trao đổi ánh mắt, sau khi trao đổi, trong lòng đều cảm thấy chắc chắn hơn.
Tục ngữ nói rất đúng, không ai lại nỡ vươn tay đánh khuôn mặt đang tươi cười.
Huống chỉ chúng ta còn giải quyết một phiền toái lớn cho ngươi, lại tặng cho ngươi một đống của cải, dù Tần Phương Dương ngươi không màng danh lợi thế nào, tự cảm thấy mình thanh cao ra sao, thậm chí là mua danh chuộc tiếc cũng không tin ngươi còn không động tâm trước số của cải này?
Trừ phi ngươi là thánh nhân!
Quả thật, trên đời này không ai không thích tiền, chắc chẩn không có!
Coi như những kẻ không có việc gì cũng nói ta nghèo đến mức chỉ còn tiền, hoặc là tiền cũng chỉ là một chuỗi con số, chẳng qua nó đều là những lời ngụy biện được chau chuốt, tất cả vẫn là một tầng ý nghĩa khác của có rất nhiều tiền, cực kỳ nhiều tiền, lại còn rất thích tiền mà thôi.
Thật sự không tồn tại người không thích tiền!
Điều khác biệt duy nhất có lẽ chính là ngươi có 'thể khắc chế d*c vọng này ở mức độ nào!
Có bóng người chợt lóe qua, Tân Phương Dương đã bay xuống từ không trung, hắn đi thẳng đến sô pha ban đầu, yên lặng ngồi xuống, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm.
Hắn uống xong, lập tức khen ngợi: “Trà ngon!"
Ninh Tùy Phong cười ha ha: "May mắn được thầy Tần thích, khi nào về ta sẽ cho người mang hai cân đến trường học của ngươi”
Tần Phương Dương cười nhạt: “Vậy ta cảm ơn ngươi trước”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: “Hai ông chủ, vốn lúc trước chúng ta không quen biết gì, hai ngươi lại tỏ ra thiện ý thế này, chắc là có điều cầu ta, con người ta thẳng thắn, rốt cuộc là muốn Tân Phương Dương ta đi làm thì cứ việc nói thắng, nếu có thể làm, ta sẽ cố sức, nếu không thể làm, ta cũng sẽ nói thẳng, rồi trả lại ân tình cho hai ngươi bằng cách khác.”
Hai người đồng thời cười ha ha: "Thầy Tần hiểu lầm rồi, chút tâm ý ấy của chúng ta cũng chỉ là muốn kết bạn với ngươi mà thôi. Dù sao sống trên đời này, cái gì thì thiếu được chứ bạn bè thì không thể”
“Bạn bè...”
Tân Phương Dương cười, hắn vươn tay cầm lấy tấm thẻ trên bàn rồi búng nhẹ một cái.
Mộng Thiên Nguyệt lập tức mỉm cười.
Ninh Tùy Phong cũng lập tức mim cười.
“Bốp!"
"Tần Phương Dương đập tấm thẻ xuống bàn tràn, hỏi với giọng lạnh lùng: “Bạn bè là có thể trêu chọc ta như vậy 3?"
“Trêu chọc?”
Mộng Thiên Nguyệt ngây người: "Sao anh Tân lại nói như vậy? Tuy rằng hai chúng ta có hiềm nghĩ là thay mặt ngươi làm chuyện lần này, nhưng một mảnh tâm ý đều xuất phát từ thành ý, thật sự không có ý khác!"