Nhưng đi đến nửa đường rồi vẫn không có ai đến đây tập kích.
Tình trạng này khiến Tả Tiểu Đa rất buồn bực.
“Thầy ơi, có phải chúng từ bỏ rồi không?”
“Không đâu.”
Tân Phương Dương nặng nề nói: “Thẩm Ngọc Thư là đại phú hào cả thành Phượng Hoàng đều biết, chỉ riêng phần tự tôn đó cũng khiến hẳn không thể từ bỏ vào lúc này được. Tâm lý của người tự cho mình là giỏi, thực chất chỉ như ếch ngồi đáy giếng này ta hiểu rõ lắm."
“Giờ hắn không ra tay chẳng qua là biết không dễ giết được ta, lại nghĩ cách khác mà thôi”
“Yên tâm, bất kể ra sao ta cũng sẽ giải quyết được tên Thẩm Ngọc Thư này."
Tần Phương Dương hít sâu hai cái, nói: “Mấy nhà khác thì thôi bỏ qua, đứa con mình khổ sở nuôi lớn rồi lại chết đi, nóng máu chửi bới mấy câu cũng là lẽ thường tình... Đúng rồi, sáng sớm nay ta xem bảng treo thưởng, hai nhà trừ Thẩm Ngọc Thư cũng đã thanh minh, rút khỏi lần hành động này.”
“Nếu đã rút khỏi rồi thì thôi bỏ qua.”
Tân Phương Dương ung dung nói: "Thật ra ta cũng hiểu được, dù là ai mất con thì cũng sẽ khó chịu, lại không có cách nào giải tỏa, nhất thời xúc động tìm đương sự trực tiếp như ta để trả thù, xả giận... Dù không được đúng, nhưng cũng có thể lý giải được”
“Hơn nữa, nguyên hiệu trưởng Hà không cho ta truy cứu” Tăn Phương Dương hơi tiếc nuối nói
Nghe giọng điệu này không phải là thật sự không muốn truy cứu mà là Hà Viên Nguyệt ngăn lại đây mà.
Tả Tiểu Đa nói: “Đúng rồi, hôm nay thỉnh thoảng ta có sử dụng Vọng Khí Thuật nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa hiểu rõ, dự định ngày mai hẹn bà Hà xin chỉ bảo một chút”
Tân Phương Dương vui vẻ nói: "Ta hẹn giúp ngươi.”. Ủng hộ chính chủ vào nga𝗒 ﹏ 𝒯𝐫𝐔 𝗺𝒯𝐫𝗎𝗒en.VN ﹏
“Được ạ” Tả Tiểu Đa liếc nhìn, nói: “Thầy Tân, bây giờ ngươi có bận việc gì không?”
Sắc mặt Tần Phương Dương cảnh giác: “Tên nhóc ngươi có việc gì hả?”
Tả Tiểu Đa lập tức làm ra dáng vẻ lanh lợi đáng yêu nói: “Thầy Tân, hôm nay không phải ta vừa mới bắt đầu học môn Vọng Khí Thuật sao, hay là ngươi chịu khó dẫn ta bay một lần đi? Ta muốn xem lại toàn diện Phượng Mạch lần nữa, còn muốn xem lại tòa cao ốc tổng bộ tập đoàn Mộng Thị và cảnh tượng mộ phần tổ tiên của gia tộc Ninh Thị...”
Tân Phương Dương nhíu mày, sắc mặt hoài nghỉ nhìn Tả Tiểu Đa: “Dẫn ngươi bay, dẫn ngươi xem địa mạo thì không có vấn đề gì cả, nhưng mà bây giờ... Có phải là hơi sớm rồi không?”
Tả Tiểu Đa nằm chặt tay áo của Tân Phương Dương lắc lắc, lại bắt đầu giở trò nũng nịu: “Thầy Tần, dẫn ta đi xem đi mà..”
Sắc mặt Tăn Phương Dương lập tức trắng bệch, toàn thân thoáng chốc nổi hết da gà, vội vàng hất tay hãn ra nghiêm mặt nói: “Xem thì xem, ngươi ít nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó đi!”
“Ngươi nói thẳng là muốn đi xem ở đâu đi? Nhanh chóng nói thẳng thần nói”
Tần Phương Dương tức giận thúc giục.
Lúc nãy thằng nhóc này làm nũng một tiếng thật sự là quá đáng sợ.
Cho dù là người có tu vi vững vàng như Tần Phương Dương cũng suýt bị giọng nói của hắn gọi cho hồn vía rời khỏi thân xác.
“Trước tiên xem thử tình hình chung của sông núi, bay một vòng xung quanh, chú ý bay cao một chút. Sau đó ta sẽ quyết định tiếp, cuối cùng là đi xem Mộng "Thị, còn phải đi xem Ninh Thị”
“Được, đi thôi!"
Tân Phương Dương nằm chặt cổ áo của Tả Tiểu Đa sau đó bay thẳng lên trời
“Thầy Tần... Ngươi ngươi... có thể nắm chỗ khác được không...” Tả Tiểu Đa cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu.
Loại cảnh ngộ bị nắm cổ áo bay đi này lại có thể nhiều hơn một lần...
Tần Phương Dương vẫn làm như không nghe thấy lời thỉnh cầu của ai đó.
Ai bảo thẳng nhóc ngươi ghét bỏ ta!
Cơ hội báo thù tốt như vậy sao có thể không nắm bắt được chứ, cứ xách một lát đi rồi nói
Nhảy một cái trực tiếp lên đến ba nghìn trượng rên cao, thẳng tắp xuyên qua những tầng mây.
“Quá cao rồi.." Sắc mặt Tả Tiểu Đa đau buồn giục: "Tầm nhìn đều bị các tầng mây che mất rồi, thấp một chút thấp một chút.
“Tầng mây thì có gì phải sợ chứ, chỉ là ít thấy thì lạ nhiều thôi”
Tân Phương Dương hừm một tiếng: "Thứ gọi là đứng cao nhìn xa nếu độ cao không đủ thì ngươi có thể nhìn thấy toàn bộ sao? Ngươi nghĩ thời tiết hiện giờ vẫn tốt như tối hôm qua hả?”
Nói xong, chỉ nhìn thấy thầy Tần đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó vung tay phải trống không lên, tay áo của tay trái lay động, bỗng nhiên một trận lốc lớn ầm ầm nổi lên.
Gió mây trên không trung khuấy động trong phút chốc, khí thế gió cuốn mây bay đã cô đọng trước mắt.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Tả Tiểu Đa, các tầng mây ở dưới chân cũng cuồn cuộn đi qua cùng với cơn lốc lớn.
Trong chớp mất, không gian xung quanh được để trống hàng nghìn trượng, không thể thấy một đám mây. nào, từ trên cao nhìn xuống mặt đất quả thật có thể khái quát không sót thứ gì!
“Càng xa thì cần phải đợi thêm một chút”
Tần Phương Dương nói: "Nếu như còn chưa đủ vậy ta sẽ lên cao thêm vài lần nữa, dù sao thì thời gian vẫn còn sớm.”
“Đủ rồi đủ rồi..."
Lúc này Tả Tiểu Đa bắt đầu nói lắp rồi.
Khi nhìn Tân Phương Dương thì trong mất tỏa ra ánh sáng, lòng thầm tính toán: Nhìn dáng vẻ này..
Thầy Tân vẫn còn rất mạnh, không kém như trong tưởng tượng của hắn...
Hay là nể mặt hắn, suy xét một chút cho hẳn gia nhập vào trong nhóm hộ pháp của Niệm Niệm Mèo. nhỉ?!
Chỉ là không biết việc nể mặt này nếu bị thầy Tần biết được thì có trực tiếp treo mình lên để đánh không?
Không, có lẽ là xách cổ áo đánh chó con!
Ta khổ quá mà.
Dành thời gian đi đối tên mới được.
......
Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ phong cảnh thành Phượng Hoàng hiện ra trong tầm mắt.
Hướng Bắc là núi, trong các dãy núi nối tiếp nhau chỉ có duy nhất một đỉnh núi cao nhất nhô ra, đấy chính là Phượng Hồi Đầu, ừm, bây giờ đã thay đổi rồi, chỉ có thể nhìn thấy đăng sau, thay vì nói là Phượng Hối Đầu thì nói là Phượng ngẩng đầu sẽ đúng hơn.
Hướng Đông hướng Tây là những ngọn đồi trắng xóa liên tục chạy dài, từ địa thế bằng phẳng đần dần trở nên cao vút, hình thành các dãy núi liền kề nhau.
Núi Phượng Vĩ ở tận cùng phía Nam vào lúc này mặc dù đã hóa thành một mảnh đất khô cần nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dạng của phần nhô ra; Từ trên núi ở hướng Tây có một con sông lớn triền miên đổ xuống xuyên qua thành Phượng Hoàng chảy về hướng Đông.