Ánh sáng tỏa ra, mờ mịt từ đông đến!
Lúc này Vạn Lý Tú cùng đám người đã đứng đợi ở dưới nhãn hiệu lớn.
Bên cạnh còn có thêm vài võ giả đang có vẻ mặt rất khó xử.
Vạn Lý Tú nổi giận: “Muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây, các ngươi không thể đi theo ta được! Bây giờ chúng †a đi rèn luyện, rèn luyện có nghĩa gì các ngươi không biết hả? Nhà người ta đều không phái người theo, các ngươi đi theo ta làm gì chứ...”
Sau đó lại lấy điện thoại gọi đi: “Cha! Ngươi bảo đám người của chú Dương rút về đi... Chuyện này không phải là không được tự nhiên, mà là quá mất mặt rồi có hiểu không hả... Mọi người đều đến đây một mình, ta lại giống như công chúa cần phải có một nhóm bảo vệ đi theo, ngươi bảo ta còn rèn luyện thế nào được nữa đây...”
“Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải nhanh chóng bảo bọn họ trở về đi, nếu không ta sẽ, ta sẽ bỏ nhà ra đi đói”
Vạn Lý Tú vừa giậm chân, vừa vặn vẹo, vừa làm nũng, vừa nổi giận.
Long Vũ Sinh đứng ở một bên hai mắt cứ nhìn chằm chằm.
Cuối cùng, bên kia điện thoại có vẻ như đã thỏa thiệp, không lâu sau điện thoại của của những võ giả kia vang lên, tất cả đều rút lui.
Lúc này đám người mới nhìn thấy Tả Tiểu Đa đứng ở phía xa xa, vác một thanh đao lớn, đang bày ra dáng vẻ của thượng tướng dũng mãnh trong thiên binh vạn mã.
Vài người lập tức reo hò chạy sang.
“Tả lão đại, cái rìu này của ngươi thật sự rất đẹp.” Vạn Lý Tú.
“Ừm, đầu cái rìu này thật uy phong.” Long Vũ Sinh.
“Lão đại dùng rìu làm binh khí, lẽ nào định làm theo thần khí khai thiên lập địa trong truyền thuyết, rìu Bàn Cổ hả?” Lý Thành Long.
“Rìu rất lớn." Lý Trường Minh.
“Rìu rất lớn.” Dư Mạc Ngôn.
*...* Khuôn mặt của Tả Tiểu Đa trở thành đáy nồi: “Đám người các ngươi nhìn kỹ càng cho ông, đây mà là cái rìu sao?”
Lúc nãy bày ra dáng vẻ dũng mãnh như vậy lại có thể bị người khác nhìn thấy, thật khó chịu mà.
Lúc nói chuyện không có chỗ nào để xả cơn bực tức, chuyển thanh đao lớn trên vai xuống, phù một tiếng đặt trên mặt đất, tay cầm đuôi đao, lỗ mũi thở ra: “Đây là cái rìu sao?”
Năm người hét lên giống như vừa phát hiện ra đại lục mới: “Không phải rìu, chẳng lẽ là đao?”
“Chẳng lẽ cái gì nữa? Đây vốn là đao! Chỉ là sống đao dày một xíu, lưỡi đao ngắn một chút, cán đao dài một chút, sao lại không còn là đao nữa được!”
Tả Tiểu Đa càng nói càng cảm thấy ngộp ngạt.
Rõ ràng đao và rìu khác nhau nhiều như thế, làm gì khó phân biệt đến vậy chứ?
Hơn nữa, Niệm Niệm mèo có nói, đây là đao!
“Hiểu biết nông cạn, kiến thức hạn hẹp, thật sự là chưa từng thấy qua sống đao nào dày bằng hai bàn tay... Sắc mặt của năm người đều ngẩn ngơ.
Lễ nào đây thật sự là đao?
Cho dù thế nào thì cuối cùng mọi người cũng tập hợp đầy đủ.
“Đi thôi!" Tả lão đại hạ lệnh, vác đao lên, dẫn đầu, đi thẳng về hướng bắc.
Lúc rời khỏi thành. Tả Tiểu Đa đặc biệt nhìn thời gian.
Thời gian vừa đúng 5h59 phút chẳng.
Ừm, may mắn.
Đảo ngược lại chí là con số chí tôn.
Sau khi đoàn người rời khỏi thành, nhanh chóng tăng rộng tốc độ di chuyển, chạy một hơi thật nhanh 50km về phía trước ven đường lộ lớn, sau đó rế ngang vào đường nhỏ; Chỉ tiến về phía trước có mười mấy km là đã hoàn toàn tiến vào trong vùng đất hoang vu nguyên sơ.
Đập vào mắt đều là cây cối cao chọc trời, hình dạng kỳ quái, đến cả cây cỏ xanh bình thường cũng đã cao hơn vài người, sinh trưởng mạnh mế lạ thường.
Tiến về phía trước một chút đã đến biên giới rào chắn.
Tả Tiểu Đa lấy ra ngọc phù do trường phân phát, chậm rãi dám lên rào trắng trong suốt, lập tức cảm thấy một trận chấn động rất nhẹ, rào chắn trước mặt lặng lẽ xuất hiện một cái lỗ nhỏ chỉ đủ cho một người đi vào.
“Lý Trường Minh là người đầu tiên, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn, nhanh, vào trong.”
Tả Tiểu Đa là người cuối cùng đi vào, lập tức thu ngọc phù lại.
Chỉ nhìn thấy rào chắn phía sau đang chậm rãi khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Đây chính là rào chắn của toàn bộ thành Phượng Hoàng!
Có sự tồn tại của rào chắn này, các thiên thạch ở bên ngoài bầu trời sẽ không đập trúng thành Phượng Hoàng, chỉ có thể rơi vào trong vùng hoang dã sau khi năng lượng của nó cạn kiệt.
Sáu người bên này vừa đi ra, thứ có thể nhìn thấy đều là cảnh tượng thảm thương.
Trước mặt có cỏ dại sinh trưởng tốt rất cao, cũng có rất nhiều cây lớn bị thiên thạch đập trúng nghiêng ngã lộn xộn, đầy trong mắt đều là một mớ hỗn độn.
Hầu hết cây cối đều là là những cây đại thụ với gốc cây cần có vài người cùng nhau ôm, nhưng cành cây tán cây sớm đã bị đập cho gãy rụng hỗn độn!
Có thể nhìn thấy không hề có một cái cây nguyên vẹn nào!
Sự hoang sơ và thê thảm ở đây rõ ràng vượt xa nhận thức cơ bản của Tả Tiểu Đa và mọi người.
“Thật sự nên để người trong thành ra đây xem thử, nếu như không có sự bảo vệ của cường giả thì thành Phượng Hoàng kia sẽ biến thành hình dạng gì...”
Lý Thành Long thở dài: “Khoảng cách chỉ cách nhau không đến 100km, trong thành ca múa mừng cảnh thái bình xa hoa đồi trụy, ngoài thành lại có cảnh tượng giống như ngày tận thế...”
“Ngươi lại bắt đầu rồi đấy.”
Vạn Lý Tú bất mãn nói: “Võ giả tu luyện vào sinh ra tử, không phải chỉ vì bảo vệ ca múa mừng cảnh thái bình ở bên trong sao? Còn xa hoa đồi trụy chẳng qua chỉ là kết quả tất yếu khi xã hội phát triển.”
“Đây là tình huống không thể tránh khỏi của bất kì triều đại nào. Nếu tức giận vì những chuyện này...”
Vạn Lý Tú nghiêm túc nói: “Lý Thành Long, ngươi chỉ có thể tức đến chết mà thôi.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, nói: “Vạn Lý Tú nói rất đúng. Phù Phù, vấn đề này đừng nói đến ngươi của lúc nay, cho dù sau này ngươi có trở thành vua của thế giới... Cũng sẽ không giải quyết được.”
Lý Thành Long mù quáng nói: “Ta biết, nhưng ta không thể không khó chịu.”
Sau đó đột nhiên đỏ mặt tía tai: “Đừng gọi ta là Phù PhùI”
“Được thôi, Phù Phù.” Năm người cùng nhau đáp lại.
Lý Thành Long nghiến răng chịu đựng, bây giờ hắn rất muốn cắn người, nhưng đối diện với năm người này thì sống chết cũng không dám.
Năm người lần đầu tiến hành làm nhiệm vụ rèn luyện chỉ mới tiến về trước được hơn một trăm mét trong bụi cỏ, Tả Tiểu Đa đi đầu tiên đã bắt được 15,16 con rắn độc.