Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 237: C237: Miễn trách thư 2




Lý Thành Long cũng rất nghiêm túc, đọc xong liền nói với Tân Phương Dương: “Thầy Tần, ta đề nghị bổ sung thêm một vài điều khoản vào văn bản này, bên trên là còn xuất hiện kế hở.”

Tả Tiểu Đa nhìn có vẻ nghiêm túc hơn cả Lý Thành Long, thật sự nghiêm túc đọc từng câu từng chữ của mỗi điều khoản, rồi lại cân nhắc, rồi hỏi: “Thầy Tân, mỗi năm có khoảng bao nhiêu học sinh chết vì thứ này?”

Tân Phương Dương nói: “Khoảng bao nhiêu sao? Luôn có khoảng một trăm.”

“Cũng có thể nói, trong số hơn một nghìn Võ Sư chúng ta xuất thủ hàng năm, trung bình có một trăm người chết? Xấp xỉ cứ mười người thì có một người chết giữa đường?”

Tả Tiểu Đa hít nào một hơi: “Nhiều như vậy sao? Tỷ lệ một phần mười?!”

Tân Phương Dương yên lặng nhìn hắn nói: “ thương vong này quả thực rất nhiều, rất cao. Cho nên, ngươi phải nghiêm túc xem xét.”

Tả Tiểu Đa dường như thực sự suy nghĩ về điều đó một lúc, và nói: “Ta có thể hoàn thành một việc khác. trước khi ký vào tài liệu này không?”

Tân Phương Dương nói: “Hả? Ngươi định làm gì?”

“Đi mua bảo hiểm!”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Trực tiếp ký giấy miễn trách thư là quá không yên tâm, cần thiết ta muốn mua bảo hiểm, cho dù ta có gặp xui xẻo, chết đi, trường học không chịu bồi thường thì công ty bảo hiểm sẽ phải bồi thường, đúng không?”

“Cho dù cuối cùng có bồi thường bao nhiêu, thì cũng là một khoản tiền.” Tả Tiểu Đa siết chặt ngón tay của mình: “Nếu ta mua bảo hiểm gấp năm mươi lần...”

Gân xanh trên trán Tân Phương Dương lại bắt đầu run lên, hắn phát hiện khi đối mặt với Tả Tiểu Đa, hắn càng ngày càng không thể kiềm chế nổi sự nóng nảy của mình.

Tên keo kiệt này, thậm chí còn phải tính toán đến khoản này nữa sao?


Đó là tiền của người đã khuất đấy, ngay cả khi đó là tiền của chính ngươi đã khuất, thì nó vẫn là tiền của người đã khuất!

“Ký”

Tân Phương Dương thở hổn hển.

“Ta trước tiên vẫn muốn mua bảo hiểm, chuyện này với việc mua bảo hiểm không có mâu thuẫn gì cả...”

“Ký! Còn không ký, đánh chết ngươi!”

“Ta ký! Sao ta lại quên được chứ, thật ra ta sớm đã

có bảo hiểm rồi...

Tả Tiểu Đa hoảng sợ, nhanh chóng ký xuống, cầm bút, còn có chút do dự, nói: “Còn phải viết thêm mấy chữ nữa.”

“Còn viết thêm gì nữa, sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy chứ?”

Tả Tiểu Đa lại kéo tới, cẩn thận viết thêm một dòng: “Ta có bảo hiểm ở công ty bảo hiểm xx, người được bảo. hiểm là... số tiền bảo hiểm là...”

Sau đó đóng dấu ngoặc đơn, rồi nói một cách mãn nguyện: “Được rồi đó. Ký xong rồi.”

Nhìn thấy tấm miễn trách thư khác người này, trán của Tần Phương Dương đen sầm lại, lông mi giật lên, tất cả đều kích động lung tung.

Thật là một tên bủn xỉn keo kiệt!

Ngay cả đến tiền để đổi lấy mạng của mình cũng được tính vào trong đó. Cũng không biết nếu ngươi chết thật thì số tiền đó dùng vào việc gì nữa?!

Tả Tiểu Đa ký xong miễn trách thư, đứng dậy, đối mặt với các bạn học, nghiêm túc nói: “Các bạn cùng lớp, nhìn thấy chưa? Con đường của võ giả mỗi bước đều đầy chông gai, mỗi bước đều là sinh tử.”

“Ngay cả khi đi học cũng phải ký miễn trách thư, tương lai quả thật khó lường, lành dữ chưa biết! Tuy nhiên, các ngươi may mắn hơn những học sinh khóa trước, vì các ngươi có một người bàn là thây tướng số có thể xem tướng như ta đây, reo mừng đi, nhảy nhót đi!”

“Các học sinh thân mến, trước khi đi làm nhiệm vụ, các ngươi nhớ đến nhờ ta tính toán cho, lỡ đâu có tai nạn gì, lo lắng gì về tính mạng, chỉ cần có được sự chỉ điểm của ta, tuyệt đối có thể gặp dữ hoá lành, gặp nạn thành cát tường, đây là thứ mà tiền lệ trước đây chưa từng có... mọi người, bói một quẻ, cũng không quá nhiều, chỉ một nghìn đồng thôi. Một nghìn đồng có thể mua mạng sống của chính mình, không thơm sao?”

Tân Phương tức giận lao đến, lạnh lùng nói: “Tả Tiểu Đai Ngồi xuống!”

“Vâng.”

Tả Tiểu Đa đặt mông ngồi xuống, lại vừa ngồi vừa nói: “Các bạn học hãy cân nhắc kỹ càng, đây là vấn đề về tình mạng, ta tin rằng khi các ngươi đã ký vào miễn trách thư, nhất định chưa mua bảo hiểm...”

Tần Phương Dương tức giận nói: “Ngươi còn nói nữa?”


“Thầy chỉ bảo ta ngồi xuống, có bắt ta phải im lặng đâu.” Tả Tiểu Đa nói một cách vô tội: “Ta là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời mà..."

“Đi ra đi! Học sinh Tả ngoan ngoãn nghe lời!”

“Ta không ra!”

Tần Phương Dương không nói thêm gì, vẻ mặt đen sầm tự mình mang theo con gà Tả Tiểu Đa đi ra ngoài, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng tay đấm chân đạp, thanh âm rất bạo lực.

Cũng có thể tưởng tượng được ra hình ảnh từng quyền đấm vào da thịt.

Những học sinh cũ của lớp 19 câm như hến.

Mà đám người Long Vũ Sinh lại mặt mày hớn hở, vẻ mặt giống như gần bay lên vậy.

“Lão đạo của các ngươi bị đánh, sao các ngươi lại vui vẻ như vậy chứ?” Một học sinh cao lớn khó hiểu hỏi.

Nhìn thấy lúc chiến đầu vừa rồi, mấy người đối thủ rõ ràng là một nhóm khiến cho người ta ghen tị mà.

Tại sao bây giờ lại như vậy?

Long Vũ Sinh mỉm cười: “Các ngươi không biết mỗi ngày chúng ta đều bị hắn chỉnh sửa biết bao nhiêu lần không, nên hắn bị thầy Tân đánh, thì đó là niềm vui sướng lớn nhất trong ngày của chúng ta.”

Bốn người kia gật đầu lia lịa, mạnh bạo. Nói từ tận đáy lòng và từ tận đáy lòng: “Đúng vậy, nhìn Tả lão đại bị đánh tơi tả, thực sự không muốn vui cũng không được.”

Các học sinh cũ lớp 19: “...”

Tả Tiểu Đa mặt mũi bầm dập bị đưa về, toàn thân sưng tấy, lại mất đi vẻ đẹp trai.

“Cả lớp nghỉ mười phút, sau đó trên thao trường luyện tập.” Tân Phương Dương thốt lên một câu.


Cả lớp nhìn Tả Tiểu Đa với vẻ đồng cảm.

Với dáng vẻ này, thì mười phút cũng không thể hồi phục lại được.

Thầy Tân đưa ra ý kiến này rõ ràng là đang chỉnh sửa lại cái tên này.

Tả Tiểu Đa cũng không dám tỏ ra sơ suất một chút nào, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thương, chạy đua với thời gian.

Thật quá thảm rồi.

Cả lớp nhìn qua đều đồng cảm.

Tiếp theo là buổi tập luyện đôi của cả lớp, ai nhìn thấy cái tên bị sưng hết cả người kia thì đều dắt mấy anh em của mình đều xông thẳng ra ngoài, từ vài người cuối cùng, bây giờ chỉ còn lại sáu người!

Chỉ có hai từ để mô tả: Dễ như trở bàn tay, đánh đâu thắng đó.

Khi không còn đối thủ, sáu tên nhóc này lại bắt đầu chiến tranh nội bộ, sáu người chia thành ba cặp và chiến đấu đến nổi mù mịt trời đất, mặt mũi bầm dập, đi đứng khập khiễng, ai cũng như vậy.

Tả Tiểu Đa hiên ngang bước lên trước với đôi mắt gấu trúc.

Long Vũ Sinh đứng ở vị trí thứ hai với ưu thế kém hơn một chút.

Dư Mạc Ngôn và Vạn Lý Tú, đồng hạng ba.