Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 228: C228: Chị em phân chia




Sau khi Mục Yên Yên rời đi, Tưởng Trường Bân tức giận nói: “Rốt cuộc có hiểu quy tắc không? Trong giới tu hành, chiến lợi phẩm của ai là của người đó! Chưa kể, Mục sư phụ còn để lại cho chúng ta một chiếc nhẫn! Vẫn chưa đủ hay sao? Phải đưa hết cho ngươi sao? Tham lam!”

Vị cao thủ của Cục Tinh Thuẫn kia bày ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Ta chỉ đang sợ rằng có tài liệu trong đó, bây giờ tài liệu mà chúng ta có trong tay là quá thiếu thốn.”

“Tài liệu ư? Mục sư phụ giữ những thứ đó có ích lợi gì chứ, đưa cho người khác cũng vô ích, còn không phải sẽ giao cho chúng ta sao?”

Tưởng Trường Bân không hài lòng: “Tâm nhìn của mấy người các ngươi quá thiển cận rồi. Hai mắt chỉ có thể nhìn thấy chiếc nhẫn, còn có thể nhìn thấy thứ khác. được không, các ngươi cũng chẳng thèm nghĩ tới, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ cho hàng triệu người ở Thành Phượng Hoàng này! Không phải để kiếm tiền!”

“Thật may là vừa rồi ta đã ngăn cản ngươi, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, thì ai sẽ đồng ý giúp chúng ta làm những việc này cơ chứ?”

“Ồ, người ta không ngại gian khổ mà chém giết đẩm máu, chịu trăm nghìn cay đẳng để tiêu diệt đám Vu Minh, còn phải giao tất cả chiến lợi phẩm cho Cục Tỉnh Thuẫn các ngươi nữa ư? Cũng chỉ vì phần thưởng là mấy chục nhìn hay sao? Ngươi nghĩ người khác chỉ là kẻ ngốc thôi hay sao?”

Tưởng Trường Bân thở dài: “Sau này linh hoạt hơn chút đi!”

“Đã hiểu, cảm ơn Cục trưởng đã chỉ điểm!”

“Hạ được ba tên Anh Biến, công lao này không hề nhỏ!”

Tưởng Trường Bân dạy bảo: “Còn không mau gọi điện báo cáo với cấp trên đi, mấy người các ngươi ngốc hết rồi sao? Dưới sự trợ giúp của Mục sư phụ Côn Lôn Đạo Môn, Cục Tỉnh Thuẫn của ta đã thành công diệt được ba cao thủ Anh Biến của Vu Minh. Một trong số đó là tên gian tế Trần Ngọc Đình, Thất Sát môn hạ, hai kẻ còn lại vẫn đang điều tra xác nhận danh tính...”

“Cục trưởng, đây không phải là chúng ta...”


“Ngươi bị đần à?” Tưởng Trường Bân kinh ngạc nhìn hai tên ngốc đang nhìn người đó: “Bây giờ cuối cùng ta cũng đã biết tại sao ngươi đã hơn tám mươi rồi mà vẫn là một cán sự nhỏ nhoil Điều này đặc biệt đến mức có thể ví ngươi như người vợ đến già vẫn còn trinh, bởi vì ngươi chẳng biết làm thế nào...”

Tất cả mọi người: “...”

Tên Tưởng béo này, mắng ngưởi ta thật là tàn nhãn quá đi!

Chị em Tả Tiểu Niệm lặng lẽ trở về nhà.

“Đừng vội, đi với ta.”

Tả Tiểu Niệm định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Tả Tiểu Đa lại nắm tay nàng, lén lén lút lút kéo vào phòng của mình.

Tả Tiểu Niệm chật vật một lúc, rồi cũng đi theo Tả Tiểu Đa vào.

Trong phòng ngủ chính. “Cẩu Cẩu lại kéo Niệm mèo vào rồi.”

“Này, bỏ ý nghĩ này của ngươi đi, chỉ dựa vào tu vi hiện tại của Tiểu Đa...”

“Ngươi có ý gìi? Nhỡ đâu Niệm Nhi không phản kháng thì sao?”

“Không phải là ta coi thường Cẩu Đát, dù có cho hắn một chục nghìn lá gan... cũng không dám đâu.”

“Ta cũng biết hắn không dám, nhưng nếu Niệm Nhi chủ động thì sao...”

“Không đời nào?”

“Thật khó nói, người không nhìn ra Niệm Nhi có ý với Tiểu Đa hay sao?”

“Nhìn thấy thì nhìn thấy đó, nhưng Niệm Nhi cũng không phải là không biết phân nặng nhẹ, đúng không?”

“Ừm, Niệm Nhi biết nặng nhẹ, chắc là ta đã nghĩ quá nhiều rồi..."

“Chuyện gì vậy?” Tả Tiểu Niệm hơi bất ngờ trước sự lén lút của Tiểu Đa, lúc trước khi cố gắng chống lại ám khí Tam Tinh Liên Hoàn là luồng khí đen, ngũ tạng của nàng đã bị chấn động kịch liệt, mặc dù không bị nội thương nhưng sau tất cả cũng cần một trị liệu một phen.

“Ngươi nên chữa trị vết thương trước, sau khi vết thương được chữa khỏi thì có thể nói chuyện với ta, đừng lo lắng, là chuyện tốt.” Tả Tiểu Đa nháy mắt, trên mặt mang theo một nét vui vẻ.

Mười lăm phút sau.


Tả Tiểu Niệm thở dài một tiếng, nuốt ba viên đan dược xuống, bốn viên Tinh Hồn Ngọc trong tay đã hóa thành bột, nước da đã hồng hào trở lại, khí tức cũng khôi phục.

“Ổn rồi. Nói đi”

“Ngươi nhìn xem, đây là cái gì.”

Tả Tiểu Đa lén lút móc từ trong túi áo ra...

“Nhẫn trữ vật ư? Còn có đến hai chiếc?” Tả Tiểu Niệm thốt lên kinh ngạc.

“Nói nhỏ thôi, chị gái ngốc nghếch này...”

Tả Tiểu Đa vui vẻ nói: “Đây là lấy từ trên tay của hai tên đã bị ta giết, ta thấy họ đã chết rồi nên tiện tay lấy chúng xuống, đây là một chiến lợi phẩm thực sự.”

Như này mà là tiện tay á.

Tả Tiểu Đa còn không có ra khỏi hốc cây, trực tiếp từ trong cái lỗ nhỏ đó chìa tay ra, mỗi người vỗ một cái, lấy được hai chiếc nhẫn.

Và sau đó Mục Yên Yên từ trên trời đáp xuống, Tả Tiểu Đa chui ra từ hốc cây, Mục Yên Yên thực sự không nghỉ ngờ điều gì cả - Tả Tiểu Đa thậm sự chẳng có thời gian để gây án.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể có được hàng hóa cao cấp như nhẫn trữ vật này.

“Ngươi mở ra xem thử đi.”

Tả Tiểu Đa hấp tấp thúc giục: “Đây là... tài sản riêng của chúng ta.”


Nói đến việc chia đôi, đôi mắt trắng kia vội vàng thay đổi cách nói chuyện.

“Ừm, để ta thử xem. Nguyên chủ đã chết, niệm lực còn sót lại chắc là không mạnh nữa.” Tả Tiểu Niệm cầm lấy chiếc nhẫn trong tay, âm thầm vận công, sức mạnh thần thức phát ra.

Thử nghiệm này kéo dài nửa giờ, cuối cùng cũng đã mở ra được một cái.

Với một tiếng ầm, một đống thứ lộn xộn rơi xuống giường của Tả Tiểu Đa.

Vài lọ đan dược, rất nhiều Tinh Hồn ngọc, hàng trăm nghìn tiền mặt, và... một cuốn sách.

“Liễm Tức Thuật.”

“Đan dược của ngươi, Tinh Hồn ngọc của ngươi, tiền của ta, cuốn sách này, của chúng ta.”

Tả Tiểu Đa ngay lập tức bắt đầu chia chiến lợi phẩm.

Tả Tiểu Niệm kiểm tra từng lọ đan dược một, có chút thất vọng gật đầu: “Chất lượng của những viên đan dược này không hề tầm thường, nhưng đều là bồi dưỡng thần hồn, hiện tại ngươi chưa vào được Tiên Thiên, cho. nên hoàn toàn không dùng được, ta trước mắt sẽ cất giữ giúp ngươi, chờ khi ngươi đến được Tiên Thiên rồi nói sau.”

“Về phần Tinh Hồn ngọc này... tổng cộng không quá hai trăm viên. Ta lấy hai viên thượng phẩm này, cho. ngươi tất cả những viên trung phẩm còn lại.”

Mặt Tả Tiểu Đa sáng lạn rất rực rỡ như nở hoa, đếm đếm từng viên, cười toe toét: “Ha ha, ah ha, người không. làm ăn bất chính thì không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, thật là... khà khà khà...”