“Chỉ là nhìn thoáng qua, làm sao có thể nhìn kỹ được, thật sự không có nhìn kỹ, nếu ta nói có, mới thật sự là khoác lác!”
Tả Tiểu Đa có chút oan ức: “Hiệu trưởng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Sắc mặt của Lý Trường Giang nặng nề, nói: “Cục trưởng Tưởng Trường Bân nghỉ ngờ trong nội bộ của †ầng lớp cấp cao có nội gián.... Bởi vì liên tiếp nhiều lần những hành động đã nắm chắn, vậy mà lại vồ hụt hết, một hai lần còn có thể nói là ngẫu nhiên hoặc trùng hợp, nhưng nhiều lần liên tiếp, nhất định có sự kỳ quặc....”
Tả Tiểu Đa cười gượng: “Räc rối như vậy, nhưng có vẻ như ta cũng không giúp được gì.”
Lý Trường Giang hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại chính mình cũng chỉ là ôm suy nghĩ hỏi thử mà thôi, cũng không trông chờ Tả Tiểu Đa thật sự có thể nhìn ra cái gì, dù sao thì ngày đó có quá nhiều người, chỉ nhìn thoáng quá thì có thể nhìn ra cái gì chứ, cũng có chút vớ vẩn.
Tả Tiểu Đa do dự một chút, nói: “Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng..."
Lý Trường Giang đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ví dụ như?”
Tả Tiểu Đa lại chần chừ, do sự một hồi lâu mới nói: “Ngươi phải thề trước, không thể bán đứng ta.”
Hồ Nhược Vân cười thành tiếng: “Tiểu Đa, ngươi yên tâm, nếu hắn bán đứng ngươi, ta có thể tha cho hắn được sao?”
Có lời bảo đảm của Hồ Nhược Vân Tả Tiểu Đa cũng yên tâm hơn, nói: “Chính là.... Khi cục trưởng Tưởng kia vừa bắt đầu dọa nạt ta.... Không phải thầy Tân đã đi lên vỗ vỗ bả vai của ta sao, ngươi còn nhớ một màn này không..."
Lý Trường Giang vẫn còn nhớ chuyện này: “Ừm, ta vẫn nhớ.”
“Lúc đó có nhiều người nhìn vào mắt thầy Tần, rất cảnh giác, thậm chí có hơi muốn động thủ....”
Tả Tiểu Đa nói: “Đây đều là những phản ứng bình thường, không có gì để nói.... Nhưng mà lão giả ngồi ở bên cạnh cục trưởng Tưởng, ngược lại không có bất kì phản ứng nào.”
“Phải biết rằng vào thời điểm này, có phản ứng mới là bình thường, không có phản ứng thì có vẻ khác thường. Còn nữa... Cặp lông mày giống như cái chổi của lão đầu đó, rất ảm đạm lạnh lùng, thỉnh thoảng nhìn vào mắt ta, khiến ta cảm thấy...”
Tả Tiểu Đa chọn lọc từ ngữ một chút, nói Đại khái là loại ánh mắt muốn bóp chết ta, có thể nói là hoàn †oàn khác với những người khác chỉ muốn biết đầu đuôi chuyện có liên quan...”
“Lão đầu có lông mày giống như cái chổi?”
Lý Trường Giang kinh ngạc: “Lão đầu ngồi ở bên cạnh cục trưởng Tưởng, người mặc trường bào màu xám gầy gầy, có dáng người cao? Tóc đã hoa râm sao?”
Tả Tiểu Đa cố gắng nhớ lại: “.....Đúng, chính là người này!"
Sắc mặt của Lý Trường Giang lập tức thay đổi, trở nên trắng bệch như tờ giấy, có chút đáng sợ: “Ngươi thật sự có thể xác định?”
Tả Tiểu Đa trả lời rất sảng khoái: “Không xác định, hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ nói ngoài miệng như vậy, chỉ có vậy thôi.”
...” Lý Trường Giang muốn đánh người.
“Là ngươi hỏi ta cảm thấy có người nào không bình thường không, từ đầu tới cuối đều không bảo ta xác định một cá nhân nào đó. Lão đầu có lông mày giống c: chổi này.... Là người duy nhất khác biệt với mọi người trong ấn tượng của ta. Cũng chỉ có tướng mạo hơi thở của người này, là láng máng có chút bài xích với người khác.”
Tả Tiểu Đa nói: “Những cái khác, ta thật sự không có gì để nói”
Vẻ mặt của Lí Trường Giang càng thêm sững sờ, nhìn chăm chăm lên trân nhà, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
Hăn im lặng một hồi lâu, dường như muốn nói cái gì, nhưng lại đột ngột chuyển đổi chủ đề.
“Tiểu Đa, ngươi giúp ta nhìn thử tướng mạo cô Hồ của ngươi, như thế nào?”
Lý Trường Giang đột nhiên nói ra một yêu cầu như vậy.
Hồ Nhược Vân ở phía sau hắn lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chăm chằm vào bóng lưng của chồng mình.
Đối với yêu cầu này, Tả Tiểu Đa ở phía trước cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn vào Lý Trường Giang.
Lý Trường Giang lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần nhìn thử quá khứ của cô Hồ của ngươi là được rồi.”
Nghe thấy câu này, Hồ Nhược Vân lập tức hiểu ra.
Hiển nhiên là chồng mình vẫn như trước chưa dám xác nhận năng lực của Tả Tiểu Đa, muốn dựa vào chuyện xem tướng cho mình, cộng thêm bằng chứng, để xem hắn rốt cuộc có thật sự có thể nhìn ra cái gì không?
Dù sao thì lão giả mà Tả Tiểu Đa nhắc đến này, thân phận, không hề tầm thường!
Lỡ như có vấn đề, chuyện này, thật sự lớn rồi!
Chỉ nhìn quá khứ?!
Quá khứ không thể thay đổi, chuyện này trái lại tương đối dễ!
Tả Tiểu Đa ngưng thần nhìn sang.
Hồ Nhược Vân mỉm cười nhìn hắn, ngồi ngay ngắn, giống như một người mẹ, chấp nhận đứa con trai đang nói một chuyện gì đó với mình.
Bao dung cho hết thảy những trò quậy phá của con mình.
“Cô Hồ thời niên thiếu, khí thế ngất trời, tư chất cũng là hạng nhất, vốn đang tiến cảnh thần tốc, lớn mạnh vượt bậc, nhưng mà khí thế của cô quá mạnh, mạnh quá thì dễ gấy, khi đang ở tu cảnh Võ Sĩ, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, khiến cơ thể bị nội thương.... Con đường Võ đạo cũng vì thế mà rế sang một trang khác.”
Tả Tiểu Đa nói: “Chỗ xảy ra vấn đề, phần lớn là do đan điền khí hải, hoặc là Tinh Hồn Chỉ Hỏa có trở ngại. Cụ thể hơn, thì không phải xem tướng là có thể thấy được, tướng mạo cũng chỉ có thể nhìn ra là do nơi tụ khí có trở ngại.”
Líý Trường Giang thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng vậy. Ngươi xem tiếp chuyện sau đó.”
“Sau đó không cần xem.”
Tả Tiểu Đa cười hì hì, vui mừng từ tận đáy lòng nói:
“Cô Hồ, ta tặng ngươi một bài thơ nha.”
Hồ Nhược Vân nhướng mày: “Tên nhóc ngươi còn biết làm thơ? Đa tài đa nghệ!”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, đắc ý vênh váo: “Học sinh của ngươi không chỉ đa tài đa nghệ, mà còn giỏi toàn diện cả văn lẫn võ, đủ loại tam giáo cửu lưu không có gì mà không biết, tay năm nhật nguyệt tỉnh tú, chân đạp hai đạo hắc bạch, học thức uyên bác như biển, từng có một vị nhân sĩ quyền uy đánh giá, tài hoa của thiên hạ tổng cộng có mười đấu, Tả Tiểu Đa độc chiếm hết chín đấu rưỡi, còn thừa nửa đấu, mới chia cho anh tài trong thiên hạ”
Hồ Nhược Vân che miệng cười nói: “Ngươi bây giờ không hề giống là học sinh của ta, da mặt dày như vậy, ta tuyệt đối không dạy dỗ ra được.”
“Không có không có, cô khen nhầm rồi, chút thành tích của Tiểu Đa, đều nhờ vào sự bồi dưỡng và chỉ dạy của cô.”