Quả nhiên là công pháp cao cấp hiếm có trên đời này.
Theo Tả Tiểu Đa tự mình cảm thấy, tốc độ tu luyện của mình so với công pháp tu luyện bình thường lúc trước nhanh hơn ít nhất năm lần!
Nói chung điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là...
Thứ từ đầu đến cuối vẫn cứng rắn trong đũng quần, từ khi bắt đầu tu luyện, cứ ở trạng thái luôn dâng trào dữ tợn.
Đến mức sau hai canh giờ tu luyện, xẹt xẹt một tiếng, quần lót phá thủng một lỗ, ô long ngóc đầu ra??
“Đậu xanh..
Tả Tiểu Đa mắt chữ A miệng chữ O.
Ta còn đang suy nghĩ việc ám khí, cái này... sau này... có thể nào... cũng có thể trở thành... tuyệt chiêu... hay không?
Suy nghĩ một chút, hình như có hơi xấu hổ.
Tả Tiểu Đa nhấn nó lại, đẩy vào trong, lấy đùi chặn lại.
Tu luyện.
Suốt đêm không nói chuyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Tiểu Niệm đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, Tả Tiểu Đa trước tiên húp nửa nồi cháo, ăn 12 cái bánh bao, tám quả trứng gà, sau đó lại ăn 4 quả bắp, hai nồi khoai lang luộc, mới ngớ ra là đã tiêu diệt hết phần ăn sáng của cả nhà, quét một cái sạch sành sanh, vẫn chưa hết thèm, lại tìm được bánh bao tối hôm qua còn dư lại, nhúng tương ớt rồi ăn hết bốn cái bánh bao.
Cuối cùng của cuối cùng, rót một bát nước lọc to uống một hơi cạn sạch, lúc này mới ợ một tiếng no nê, đi ra cửa nghênh ngang rời đi.
Nhìn từ đầu tới chân, Ngô Vũ Đình giám sát toàn bộ quá trình đang nhìn mắt chữ A miệng chữ O.
Tả Trường Lộ lúc này mới đánh răng xong, phù một tiếng phun ra, miệng đầy bọt biển, xoa miệng một chút vút qua “Sáng nay có cái gì ngon... ơ, cơm đâu?”
“Cơm? Ngươi chỉ biết ăn, không, là con trai ngươi chỉ biết ăn thôi.”
Ngô Vũ Đình khóe miệng co quắp “Ta thấy cái thằng này không thể gọi là Cẩu Cẩu nữa...”
Tả Trường Lộ kinh ngạc “Hả? Cái gì?”
“Hả gì mà hả? Tất cả đồ ăn đều bị một mình con trai của ngươi ăn sạch, ta đi làm lại lần nữa cho ngươi.” Ngô Vũ Đình trợn trắng mắt, xoay người đi vào nhà bếp.
“Cái gì? Một mình Tiểu Đa ăn sạch? Lúc nãy còn nhìn thấy rõ ràng nhiều như vậy...” Tả Trường Lộ kiểm tra từng cái nồi.
Cuối cùng bỗng nhiên tức giận “Thật sự... Một chút cũng không để lại? Heo à?!”
Lúc này Tả Tiểu Đa đã đứng trước một tiệm thủ công rất nổi danh ở trong Thành Phượng Hoàng.
Nơi này chuyên chế tạo binh khí cho Võ giả, chí ít ở trong khu vực Thành Phượng Hoàng nơi này rất có tiếng tăm!
“Ông chủ có ở đây không? Có khách đến cửa muốn chế tạo vài ám khí.”
Tả Tiểu Đa vừa vào cửa, thì bộp một tiếng đặt một chồng dày đặc 1 vạn đồng tiền nặng nề lên trên bàn.
Biết đây là cái gì không, đây là năng lực của tiền giấy!
Mà người đối diện vừa nhìn điệu bộ này, đã kết luận là...wow, ngày hôm nay người tới là một con dê béo, hơn nữa còn là loại mập đến độ không ra hình thù gì!
Một người đàn ông trung niên cao to lưng hùm vai gấu, trên vai khoác một cái khăn mặt giống như than đen nghe tiếng chạy ra, con mắt đảo qua nhanh như: chớp, lập tức sáng mắt lên “Ơ, vị... tiểu ca này, hình như là một cao thủ võ đạo.
Tả Tiểu Đa rụt rè nói “Không thể nói là cao thủ, nhưng chỉ là một vài kỹ năng mèo quào, vừa tìm thấy đường mà thôi, ha ha, ừ, nhìn ám khí bên phía ngươi đều lấy xuống cho ta xem.”
Điệu bộ này, lời nói này, chẳng những là dê béo, mà là lời nói của khách hàng lớn!
Người đàn ông kia nào dám sơ suất, lập tức ào ào. ào ào ào ào cầm ra mỗi một loại hai, ba món trong số sản phẩm chất lượng tốt do chính mình chế tạo ra, đặt lít nha lít nhít không dưới bốn mươi, năm mươi loại ở trên bàn.
Tiếp theo là giới thiệu tỉ mỉ từng món từng món, tận hết sức lực đề cử!
“Quá bình thường rồi! Tất cả những thứ này đều quá bình thường... Hả?”
Tả Tiểu Đa lúc này thật sự sửng sốt một lúc.
Hắn đang vân vê một viên Tử Ngọ Đinh trong tay để thử nghiệm cảm giác, theo như người đàn ông này nói, Tử Ngọ Đinh này chính là Tinh Cương chế tạo, vừa cứng mà dẻo, đủ để gánh chịu Linh Nguyên mạnh nhất của Tu Giả cấp độ cảnh giới Thai Tức đỉnh phong...
Nhưng dùng một chút Viêm Dương Chân Kinh Chi Lực của Tả Tiểu Đa muốn xác nhận sức chịu đựng linh khí cụ thể của món đồ này, kết quả phát hiện... Tử Ngọ Đinh cầm trong lòng bàn tay lại... mềm nhữn!
Nói là Tử Ngọ Đinh do Tinh Cương chế tạo nhưng lại mềm nhũn!?
Đôi mắt của Tả Tiểu Đa sắp rớt xuống.
Ta vẫn muốn dùng ám khí đấy, kết quả vừa mới vận công, ám khí đã mềm nhữn...
Thứ này thì còn chơi như thế nào?
Người khác phóng ra bên ngoài từng cái từng cái, mà ám khí của ta đã biến thành một đống cháo là sao?
“Còn có chất liệu khác không?”
Tả Tiểu Đa nắm chặt một cái Tử Ngọ Đinh đã bị vo thành hình tròn ở lòng bàn tay, tỉnh bơ hỏi.
“Chất liệu khác?”
Người đàn ông cao to sửng sốt một chút, nói “Chất liệu chất lượng cao còn có Tỉnh Hồn Thiết, Hàn Thiết Ma Đồng cũng có, nhưng giá tiền không ít.”
“Lấy ra xem xem.”
Lại bày ra vài loại nữa.
Tả Tiểu Đa tự mình chọn ra một cái Hàn Thiết Tụ Tiễn có tiếng là cứng rắn nhất nắm trong tay mình...
Sau đó, Tụ Tiễn cũng nối gót của Tử Ngọ Đinh, mềm nhữn như nhau.
Lúc này đáy lòng Tả Tiểu Đa không còn dư lại cái gì để nói.
Chẳng lẽ những thứ này đang nhằm vào Tả Tiểu Đa ta?!
“Tiệm của ngươi còn có ám khí chất liệu khác không?”
Lúc này người đàn ông cao to kia dấy lên nghi ngờ, đánh giá Tả Tiểu Đa từ trên xuống dưới.
Cái tên này chẳng lẽ đến gây sự với ta? Lúc trước đã cầm hai mũi ám khí ở trong tay mình, cho rằng ông đây không nhìn thấy?
Cái tên này ngươi chẳng lẽ định mượn cớ không thấy hợp mắt thừa lúc nắm hai cái kia trong tay rồi thuận tiện bỏ đi?!
“Không còn.”
“Không còn?” Tả Tiểu Đa sửng sốt “Tiệm vũ khí của ngươi lớn như vậy mà chỉ có một vài thứ? Không phải có tiếng là tiệm vũ khí có trình độ cao nhất Thành Phượng
Hoàng sao?”
Người đàn ông cao to càng tỏ ra bực mình, giọng ồm ồm “Quý khách ngươi nhìn ám khí trước sau đã nhìn hơn 100 loại lại còn chê ít? Vậy ngươi nói bao nhiêu mới là nhiều? Các ám khí thông thường trên đời này không nằm ngoài những thứ tiệm ta trưng bày ra, mạnh miệng nói một câu, nhìn toàn bộ Thành Phượng Hoàng sẽ không có chủng loại hàng có sẵn trong tiệm nào đó có thể so sánh nhiều như tiệm tai”