“Cô ơi... chuyện này...” Cục trưởng Tưởng rất do dự.
“Tiểu Tưởng, ngươi thân là cục trưởng của cục Tỉnh Thuẫn, sao đến cả một chút nhận thức của con người cũng không có vậy hả. Một người sỉ tình như vậy, một giáo viên tốt như vậy, đối với ta mà nói có thể gặp được. chính là một chuyện may mắn. Nghĩ thoáng hơn một chút mà nói, cho dù hắn có là gián điệp thì ám sát một bà lão gần chết như ta có tác dụng gì chứ?”
Nhìn thấy cục trưởng Tưởng và cục trưởng Tôn vẫn còn đang phân vân, sắc mặt bà lão sa sầm, hét lớn: “Tưởng Trường Bân, Tôn Vân Hạc! Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn giam cầm bà gà này hả?”
“Không dám, không dám.”
Nghe thấy lời trách mắng của bà lão, cuối cùng hai người cũng không cam lòng tránh ra, để lộ tướng mạo thật sự của bà lão.
Người đó, thanh xuân sớm đã không còn, cảnh xuân tươi đẹp hoàn toàn không có, da nhăn tóc bạc, mái tóc xơ xác, khuôn mặt già nua đầy những đốm đồi mồi của người, khô căn giống như một bộ xác ướp, dường như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay.
Chỉ riêng đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ, Nhưng so với người bình thường cũng đã ảm đạm đi nhiều.
Lúc này, đôi mắt của nàng lặng lẽ ôn hòa, vẫn còn vài phần ý cười chăm chú nhìn Tân Phương Dương, hỏi với giọng nói giống như một loại pha trò: “Thầy Tân, ngươi nhìn ta xem có giống vợ của ngươi không?”
Tần Phương Dương chỉ cảm thấy một mớ hỗn đột trong đầu.
Khuôn mặt ở trước mặt đây thật sự quá khác biệt so với gương mặt của Thiên Thiên trong ấn tượng của hắn.
Trên mặt của Thiên Thiên có một nốt ruồi nhỏ ở bên trái ấn đường nhưng bà lão trước mặt không có, Thiên
Thiên có mắt hai mí còn bà lão là mắt một mí.
Cho dù chỉ nói đến đường nét khuôn mặt cũng đã hoàn toàn không giống, không có một chút giống nhau.
Nhưng vừa rồi trong lòng của ta tại sao lại sinh ra rung động như vậy?
Đấy là một loại rung động sâu lắng... Khiến người khác muốn rơi nước mắt!
“Xin hỏi ngươi...” “Ta họ Hà, tên Hà Viên Nguyệt. Thật ra thì đây cũng không được xem là bí mật gì cả vì các cựu học sinh của Nhị Trung đều biết.”
Bà lão cười mỉm hỏi: “Thầy Tần, không biết là ngươi có gì muốn hỏi nữa không?”
Tần Phương Dương đau khổ nhắm chặt đôi mắt.
Không phải.
Nàng không phải là Thiên Thiên sao? Hóa ra nàng là Hà Viên Nguyệt!
Là thần của thành Phượng Hoàng!
Là nữ thần được hàng triệu người của thành Phượng Hoàng tôn kính!
“Thầy Tân.”
Bà Hà cười dịu dàng: “Ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, vợ chồng mới cưới xa cách cả trăm năm, dù xảy ra với ai cũng hành hạ người ta phát đi Nếu tâm lý ngươi thật sự khó chịu, thời gian rảnh rỗi có thể tìm ta trò chuyện.”
Nàng cười nhạt, nhưng trong lời nói lại lộ ra cảm giác xa cách tự nhiên, miệng nói mời, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe được sự lạnh nhạt trong đó.
Rõ ràng đây là lời xã giao, cũng là cách từ chối đoạn tuyệt nhất!
Tân Phương Dương nản lòng, nói: “Cảm ơn.”
Cục trưởng Tưởng một bên giọng điệu hờ hững nói: “Thầy Tần, dù có hơi mạo muội, nhưng nếu ngươi cố tình muốn tìm, thì ngại gì nói họ tên vợ ngươi, cục Tỉnh Thuẫn chúng ta có thể tìm người giúp một tay.”
Hắn vừa nói xong câu đã cảm thấy hai mắt bà lão quét liếc nhìn mặt mình.
Thật ra cục trưởng Tưởng hiểu rõ ánh mắt này.
Cái này là tứ giận.
Không chỉ là tức giận, mà là phẫn nộ!
Mồ hôi lạnh trên cục trưởng Tưởng túa ra, suýt tý quỳ xuống tại chỗ, Thật sự trong lòng vẫn không hiểu vì sao vị tổ tông này lại tức giận, với lập trường bối cảnh thân phận của mình, nói câu này có gì đâu.
Tần Phương Dương trước mặt không tập trung tinh thần nói: “Nàng... nàng tên là Lữ Thiên Thiên... Nàng...”
Âm! Cả người Tưởng Trường Bân hơi lung lay.
Câu Tần Phương Dương nói sau đó, cục trưởng Tưởng không nghe được câu nào!
Vì cái tên này như sấm sét đột nhiên đánh hắn thành một cái vỏ rỗng!
Giây phút này, hắn chỉ cảm thấy tất cả sấm sét trên chín tầng mây đều ập vào trong tiểu não hạt dưa đáng thương của mình.
Lúc mình mới nhậm chức cục Thần Thuẫn, bà lão đã bảo hắn kiểm tra hồ sơ của bản thân nàng một lượt, xem xem còn vết tích gì lúc trước không, nếu có thì xóa hết, càng sạch càng tốt.
Dù không biết mục đích của bà lão, nhưng cục trưởng Tưởng vẫn nghe theo đi kiểm tra, đi làm.
Thế là, lúc đó hắn biết tên Hà Viên Nguyệt trước khi đến thành Phượng Hoàng.
Lữ Thiên Thiên!
Còn vì sao đổi từ Lữ Thiên Thiên thành Hà Viên Nguyệt như bây giờ thì cục trưởng Tưởng không biết, cũng không dám hỏi, hắn chỉ dựa vào lời dặn của cô giáo mình, xóa bỏ tất cả dấu vết!
Thậm chí còn có lòng tìm mấy cao thủ mạng về xóa sạch dữ liệu online, đảm bảo chắc chắn không có sơ hở!
Cũng từ đó trở đi, trên thế giới này không có dấu vết gì liên quan đến Lữ Thiên Thiên nữa, chỉ có Hà Viên Nguyệt.
Lúc đó bản thân còn cực kỳ hứng thú đến khoe công: “Cô, theo lời dặn dò của ngươi, ta đã xóa sạch sành sanh mọi dấu vết, từ nay về say, dù có là thần tiên cũng không tìm ra tin tức của ngươi trước kial”
Có thể coi đoạn ký ức này là sự kiện quan trọng khó quên trong đời cục trưởng Tưởng.
Mà bây giờ đột nhiên nghe được từ miệng Tân Phương Dương cái tên lâu rồi chưa nghe, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Gương mặt bất giác vặn vẹo, há hốc miệng, ánh mắt đại ra.
Một giây sau, dường như theo bản năng, cục trưởng Tưởng kìm lòng không đậu quay sang nhìn bà lão, lại bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc chớp một cái!
Dường như ánh mắt nghiêm khắc kia chuyển đi muôn ngàn lời nói trong tích tắc, tất cả gần như trong im lặng.
Cả người cục trưởng Tưởng run lên như tỉnh dậy từ †rong giấc mộng, cơ thể hơi lung lay, vẻ mặt trắng bệch, há to miệng hổn hển hít thở.
Chỉ tiếc là, Tân Phương Dương đang hồn bay phách lạc không chú ý tình trạng khác lạ của cục trưởng Tưởng.
Tự nhiên tim đập nhanh, tự nhiên kích động, tự nhiên nhiệt huyết đều xông lên đầu, sau đó chợt thất vọng!
Thất vọng lần này, thậm chí còn đả kích Tân Phương Dương nhiều hơn việc hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này, đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, đến cả ánh mắt cũng trống rỗng.
Trong lờ mờ, có người đang gọi hắn: “Thầy Tân? Thầy Tần...”
Tần Phương Dương mơ mơ hồ hồ mở mắt, ánh mắt tập trung lại, phát hiện Hà Viên Nguyệt gọi mình.
“Thầy Tân, xem ra ngươi đối với người vợ mất tích tình sâu nghĩa nặng.