Nhưng những học sinh đã từng được nàng giúp đỡ kia, chỉ cần không phải là người vô tâm thì làm sao có người có thể quên được nàng?
Ngay cả hai mươi năm trước khi thân thể của nàng không thể gánh vác gánh nặng nữa, không có cách nào dạy học tại trường, chỉ có thể lui về hậu đài, nhưng vẫn giống như trước không ngừng giúp đỡ học sinh.
Sau này cục trưởng Tưởng từng bước tiến cao, vốn dĩ có thể đến thành phố lớn làm cục trưởng của cục Tỉnh Thuẫn, nhưng vẫn nhất quyết yêu cầu được ở lại thành Phượng Hoàng, nguyên nhân chính là vì nàng, vì muốn ở lại bên cạnh chăm sóc ân sư tuổi đã cao.
“Ta muốn ở lại đây, cô giáo Hà tuổi đã cao rồi, ta không an tâm.”
“Ta sợ ta đi rồi, có người ức hiếp cô giáo của ta.”
Những lý do này nói ra thì buồn cười, mặc dù rất mộc mạc nhưng thật sự không giống với lời của một công chức, của một chính khách nên nói.
Nhưng hắn chính là dùng những lý do đó sống chết không chịu đi, ở lại thành Phượng Hoàng mãi cho đến lúc này ngày này.
Một người với dáng vẻ như vậy, Tân Phương Dương lại có thể đột nhiên nhảy ra thét lớn, không rõ ý định...
Nói là không rõ ý định cũng vì dựa trên tiền đề thây giáo Nhị Trung của Tân Phương Dương và hắn có phần đâm thủng âm mưu của Vu Minh lần này, nếu như đổi lại là một người khác thì đây không phải là không rõ ý định nữa mà đã là mưu đồ làm loạn, thậm chí có khả năng sẽ bị giết tại chỗ.
Trên thực tế, tất cả mọi người vào lúc này đều vô cùng phẫn nộ.
“Tân Phương Dương!” Lý Trường Giang tức giận quát lên: “Ngươi muốn làm gì!”
Ngực của Tân Phương Dương phập phồng, sắc mặt đỏ bừng ra sức nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn chăm chầm về hướng của bà lão.
Nhưng hình bóng của bà lão vào lúc này đã bị đám người hoàn toàn che mất, hắn căn bản không thể nhìn thấy một chút bóng dáng nào.
Nhưng hắn vẫn như cũ nhìn chầm chầm vào đấy không bỏ cuộc.
Giọng nói khàn khàn giống như cổ họng sớm đã bị xé rách cả trăm năm, khàn giọng hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi... Đây là ai? Tên là gì? Nàng có nhận ra... Ta không?”
Khóe mắt của hắn bởi vì cố gắng mở to mà đã có một vài đường rách, không phải là khóe mắt sắp rách mà là đã thật sự rách rồi.
Cục trưởng Tưởng đứng trước mặt hắn, khí thế chứ từng có, công lực toàn thân đã tăng đến đỉnh điểm, rõ ràng là dáng vẻ liều mạng dốc sức chiến đấu, hơi thở trên người dày đặc sự nguy hiểm cùng cực, rõ ràng chỉ cần một lời nói không thích hợp cũng sẽ toàn lực ra tay.
Hắn trầm giọng hỏi: “Tân Phương Dương, nàng là ai, tên gì... Những thứ này ngươi dựa nào đâu mà muốn biết?”
“Nàng là mẹ của tất cả bọn ta, là người được kính trọng nhất, ngươi là cái thá gì? Lại dám chạy đến đây thẩm vấn?!"
Cục trưởng Tôn của cục võ giáo cũng tức giận nhìn Tần Phương Dương, lớn tiếng nói: “Tân Phương Dương! Lui lại đi!”
Tân Phương Dương hít sâu một hơi.
Một hơi này rất rất dài!
Cũng là cùng lúc đó, cục trưởng Tưởng cùng những người khác cũng đồng thời cảm thấy không khí xung quanh gần như bị Tân Phương Dương một hơi hút sạch, y hệt có một loại cảm giác ngạt thở như ở trong chân không.
Tần Phương Dương vào lúc này thật mạnh!
Mạnh đến nỗi bất ngờ, vượt qua sự hiểu biết của tất cả mọi người về thực lực của Tân Phương Dương!
Trong lòng của tất cả mọi người lập tức trở nên đề phòng hơn.
Thực lực của Tần Phương Dương không giống với ngày thường, điều này có nghĩa là gì, lại chứng minh được gì, thật sự có thể nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, còn lại ý vị xâu xa nhưng lại khiến người khác không rét mà run!
“Mẹ chung của tất cả các ngươi? Vậy cũng phải có †ên gọi chứ, cho dù nàng là thần linh thì trên thế gian này cũng phải có danh xưng tôn quý, chỉ là một cái tên thôi, lẽ nào ta cũng không thể hỏi hay sao?”
Vẻ mặt Tần Phương Dương đau khổ còn hơn cái chết: “Ta không có ý xấu, chỉ muốn hỏi một cái tên thôi.”
“Lùi lại đi!”
Cục trưởng Tưởng lại nghiêm nghị quát một tiếng, sát ý tràn ngập xung quanh, dễ dàng nhận thấy... Nếu như Tần Phương Dương vẫn như cũ không chịu rút lui thì hắn sẽ ra tay!
“Đợi một chút”
Tiếng nói của bà lão ở phía sau nhẹ nhàng truyền đến.
“Thầy Tần, ta biết ngươi, ngươi đến Nhị Trung cũng nhiều năm rồi, ngươi vẫn luôn ở trường học cần cù siêng năng dạy học, dạy ra học sinh có chất lượng rất cao. Mặc dù ngày thường vẻ mặt của ngươi rất lạnh lùng, nhưng đối xử với mỗi một học sinh đều rất có trách nhiệm cũng giúp đỡ rất nhiều học sinh có gia cảnh khó khăn.”
Tiếng nói của bà lão lúc này rất dịu dàng, trong lúc trả lời còn xen lẫn ý tán thưởng không hề che giấu: “Nhiều năm như vậy, tiền bạc của ngươi ngoài việc duy. trì cuộc sống thường ngày ra thì toàn bộ thu nhập tất cả đều dùng để trợ giúp học sinh, ngươi là một giáo viên tốt, ta rất tán thưởng, cũng rất yêu thích.”
“Chỉ là cách thức làm việc của ngươi ta không thể đồng ý. Ngươi cự tuyệt cách thức học sinh cảm kích ngươi là chờ bọn họ có thể tự mình kiếm ra tiền, yêu cầu từng học sinh trả tiền, ta biết số tiền đó sau khi đến tay thì ngươi lại hỗ trợ học sinh mới, nhưng vòng tuần hoàn như vậy thật sự rất không công bằng với bản thân ngươi..."
“Chỉ có điều không biết ngươi tìm ta là có chuyện gì?”
Sau khi bà lão nói xong những lời này, ánh mắt mà tất cả mọi người nhìn Tân Phương Dương đã khác hẳn lúc trước.
Trở nên cảnh giác ngầm, còn có tôn trọng không thôi.
Một giáo viên như vậy thật sự đáng nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người.
Nhưng một giáo viên đáng được người khác tôn trọng thì sao lại làm ra những việc như vậy vào lúc này?
Đám người càng thêm khó h ngờ.
càng thêm nghi
Cổ họng Tần Phương Dương khàn đặc, lẩm bẩm nói: “Ta rất xin lỗi vì sự xúc động mạo muội của ta, vợ của ta đã li tán với ta vào tám mươi hai năm trước... cho đến bây giờ ta vẫn chưa tìm thấy nàng... Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, ta..."
Bà lão cười nhẹ, hỏi: “Lế nào ngươi lại nghĩ rằng ta chính là người vợ mất tích vào tám mươi hai năm trước của ngươi?”
Giọng nói của đối phương vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn bao gồm cả một chút cảm giác hoang đường đến dở khóc dở cười.
Tần Phương Dương lập tức vì việc đó mà dao động trong lòng, ánh mắt từ đau khổ trở nên kinh ngạc hoài nghỉ không ổn định: “Đúng vậy, đây..."
“Ta biết được mục đích của thầy Tần rồi, mời thầy Tần sang đây, không sao cả.” Bà lão nói.