“Cái này thì phải hỏi chính ngươi, gần đây đắc tội với ail Thằng oắt kia, có vài người là ngươi không thể... Awll~~~
Đại hán kia mới nói được một nửa, bất chợt cảm thấy vô cùng đau nhức, ngũ quan trên mặt đều nhăn nhó. lại, thì ra Tả Tiểu Đa thừa dịp hắn phân tâm vì nói chuyện, vô thanh vô tức đạp một phát vào đũng quần hắn!
Tinh Không Bộ đại thành, Long Môn Thối viên mãn.
Rốt cuộc Tả Tiểu Đa cũng tìm được biện pháp sử dụng thuận lợi nhất: Đá háng!
Ầm!
Khuôn mặt đại hán vặn vẹo, hai tay che đũng quần, quỳ rạp xuống, Tả Tiểu Đa cũng không chậm trễ, nhảy qua đỉnh đầu hắn rồi chạy đi nhanh như gió lốc.
Nhưng cho dù biến cố ngay cạnh, hai đại hán hai bên cũng ứng biến rất nhanh, vội vàng nhanh chóng đưa tay ra chộp lấy, thanh thế cũng không tầm thường.
Nhưng trải qua một phen đối kháng với Tân Phương Dương ngày hôm nay, Tả Tiểu Đa đã càng hiểu sâu hơn về vận dụng và ứng biến Tinh Không Bộ, đồng thời cũng càng hiểu thêm về việc giao đấu. Trong lúc thân thể xoay tròn, trên không trung hai chân thay đổi một cái, thân hình thoáng như dời hình trên không, vèo một cái đã thoát ra khỏi vòng vây của đối phương.
Vài tên đại hán rơi ở sau lưng thậm chí còn chưa kịp làm ra nhiều phản ứng, Tả Tiểu Đa đã chạy ra khỏi vòng vây, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy đi.
“Mẹ ta ơi..." Tả Tiểu Đa vô hạn oán giận trong lòng.
Đây là ai chứ, coi trọng ta quá ha, thế mà một lần đưa ra sáu tên Võ Sư tới bắt ta!
Đây là coi trọng ta đến nhường nào chứ...
“Thực lực giữa địch và ta chênh lệch khá xa, làm tất cả để giữ mạng là ưu tiên hàng đầu. Ta cũng không phải loại người biết rõ không địch lại mà vẫn đâm đầu vào, đó không phải dũng mãnh, mà là ngu ngốc!”
Căn cứ vào suy nghĩ ấy, đầu tiên là Tả Tiểu Đa lựa chọn theo bản năng ~ trốn!
Khi người yếu đối mặt với kẻ mạnh hơn mình, khó có thể dùng lực, chạy trốn thì có lỗi gì? Phải là lựa chọn tối ưu nhất!
Có thể chạy thoát, chính là thắng lợi lớn nhất! “Lúc đối phương người đông thế mạnh, trước không bàn tới tu vi mạnh yếu thế nào, lấy bảo đảm an nguy của bản thân làm trọng, chạy trốn làm đầu.”
“Chờ xác định có thể đánh được, lại đánh cũng không trễ!”
Tả Tiểu Đa là điển hình cho người thức thời không ăn thua thiệt trước mặt.
Một tiếng bịch vang lên, trong một chiếc xe cách đó không xa, một bóng người từ cửa sổ xe bay thẳng ra nhanh như chớp, đối diện với Tả Tiểu Đa đang chạy tới, một quyền nhắm mặt mà tới.
“Chạy đi đâu!”
Trong ba chiếc xe khác cũng đồng thời có ba bóng người bay ra, đứng vững vàng phía xa xa, kế đó là đám đại hán kia, hình thành nên vòng vây thứ hai ở đằng xa.
“Mẹ kiếp, tính sai rồi...”
Tả Tiểu Đa tính sai rồi, đối phương không chỉ gồm sáu người như lúc đầu hắn nhìn thấy mà là mười người, hẳn mười tên Võ Sư!
Đối với Tả Tiểu Đa hiện tại mà nói, đây là đội hình rất xa hoat
Rầm rầm...
Tả Tiểu Đa và Võ Sư nhảy ra từ trong xe đánh mười ba quyền liên tục, nhẹ nhàng rơi xuống đất, trên mặt lộ vẻ thận trọng, nhưng trong lòng lại trầm tĩnh lại, lòng tin cũng tăng thêm nhiều!
“Nếu thực lực của người tới bên đối phương đều sàn sàn với người vừa đối chiến với ta, ta cũng vẫn có thể đánh một trận!”
“Shh... Trận chiến này chưa chắc ta không thắng được... thì ra ta cũng mạnh như vậy!”
Khi nắm đấm chạm nhau hồi nãy, Tả Tiểu Đa không hề rơi xuống hạ phong, thậm chí còn vững vàng chiếm thế thượng phong, lập tức tự tin có thể chiến thắng!
Mà cảm giác chính diện đối chiến, đè người khác ra đánh làm Tả Tiểu Đa nháy mắt có một kết luận: “Ta khi đối đầu với thầy Tân thì vẫn có chênh lệch về thực lực, khá là yếu thế, nhưng đối với những người trước mặt này, ta lại là cường giả! Ta có thể chiến thắng bọn họ!”
Suy nghĩ này vừa hiện lên, tâm tính của hắn lập tức. khác đi.
Má.
Thì ra lão tử đánh thắng được!
Ta đây còn chạy làm cái gì?!
Cũng chỉ là bọn kiến hôi thôi!
Mà sau khi ác chiến với Tả Tiểu Đa, đại hán đối diện hoảng sợ lùi lại, cặp quyền kia thình lình đã máu thịt be bét, khuôn mặt cũng đau đến vặn vẹo, xương ngón tay hắn bị đánh nát hơn nửa, ngay cả cánh tay cũng có vô số chỗ bị nứt xương!
Đại hán kia ngẩng đầu nhìn Tả Tiểu Đa với ánh mắt kinh hãi: “Thăng nhãi này khó chơi rồi đây, mọi người cẩn thận!”
Không cần hắn nói, mọi người cũng đã nhìn thấy một màn này.
“Thảo nào có thể đánh cậu chủ thành ra như vậy, thật đúng là khó chơi.” Một đại hán cười gắn, chậm rãi xắn ống tay áo, kéo vạt áo ra, để lộ hình xăm trên người. Đó là một con Thanh Long giương nanh múa vuốt.
Mấy người khác cũng sôi nổi cười gän xắn tay áo, cởi áo.
Chỉ một lát, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, còn có Thần Ngưu, Ngân Lang, Kim Báo ào ào hiện thế, cơ bản là loại thần thú nào trong truyền thuyết thì cũng có.
“Đánh thì đánh, các ngươi cởi quần áo làm gì, muốn khoe hình xăm à?” Tả Tiểu Đa thật sự không thể hiểu nổi hành động của mấy tên này. Không đánh đấm, phải lộ ra hình xăm trước là ý gì thế? Ta sợ quá nha.
“Oắt con, ngươi cũng cứng quá ha.” Một đại hán vặn cổ cười gẵn.
“Ta cứng ở đâu thế?” Tả Tiểu Đa hiếu kỳ hỏi.
“Chỗ nào của ngươi cũng không cứng bằng lão tử!” Đại hán giận dữ.
“Vậy ngươi cởi đồ là để cho ta xem cứng ở đâu đó hả?” Tả Tiểu Đa tò mò.
“Ngươi muốn chết!”
Âm một tiếng, bốn Võ Sư đồng thời ra tay - vai trần thượng thủ.
Bây giờ trong lòng Tả Tiểu Đa đang rất bình tĩnh, không hoảng loạn chút nào, chỉ im lặng đứng chờ tại chỗ. Mắt thấy tại thời điểm quyền cước của đối phương sắp đánh lên người mình, hãn mới đột ngột chuyển động, thân thể xoay tròn tại chỗ để lại một tàn ảnh, thật ra chân thân đã vọt về phía đại hán đăng sau.
Hai năm tay liên hoàn xuất kích giống như tật phong, tập trung đánh vào mục tiêu là ngực của đại hán như: đánh trống.
Rắc rắc rắc...
Vị trí trên ngực của đại hán kia nháy mắt đã gấy mấy. cái xương, khiến hắn kêu thảm một tiếng đầy thống khổ.
Đối phương người đông thế mạnh, lại đều là hung thần ác sát, lập trường song phương minh xác, giờ phút này Tả Tiểu Đa sao có thể đoái hoài tới việc hạ thủ lưu tình, cố gắng nhanh chóng làm tan rã chiến lực của đối phương mới là chuẩn xác.
Chính là Long Môn Thối xuất quỷ nhập thần! Vừa chuẩn vừa ác!
Nhất thời, lại là một tiếng kêu gào thảm thiết kinh thiên động địa của đại hán khác vang lên: “Aaaaaaaa