Dương Mạc Huân ngồi trên máy bay đang trên đường qua Scotland. Cô là một trong hai mươi học sinh xuất sắc nhất trường cấp II được nhà trường tài trợ ra nước ngoài du học. Khắp khoang máy bay hạng A này toàn bộ là học sinh ưu tú nhất của khối lớp Đệ Tứ, tuy mới mười bốn tuổi đầu nhưng năng lực học tập kinh người đã bộc lộ rõ. Cô rất may mắn, trong vòng thi lựa chọn cuối cùng chật vật mãi cũng đả bại mười người khác để giành một vé du học.
Mạc Huân vô cùng vui vẻ ngả người vào ghế tựa êm ái hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của cô tiếp viên xinh đẹp nóng bỏng. Ngón tay gõ nhẹ đều đều trên trang sách, đây là cuốn truyện rất cổ mà cô phải đào bới suốt một ngày ở tiệm sách cũ nhất thành phố mới tìm ra được. Quyển sách này đã cũ lắm rồi, là bản viết tay duy nhất! Cũ đến mức ông chủ tiệm sách đó cũng chẳng buồn bán cho cô, xem như quà tặng chúc mừng cô được du học, một phần cũng vì cô là khách quen của tiệm. Dương Mạc Huân tất nhiên rất đắc chí, tự nhiên tiếp nhận sự hào phóng của ông chủ. Quả nhiên khách quen có khác!
Máy bay dần lên cao, tốc độ cũng tăng dần. Dương Mạc cũng bắt đầu thấy choáng váng. Uống một ngụm nước cam cho tỉnh táo, cô vẫn giữ đều tốc độ lật sách. Cuốn sách cũ quá, từng trang giấy mỏng manh ố vàng loang lổ màu thời gian làm cô phải cẩn thận lật, chỉ sợ mạnh tay là rách ngay. Đọc đến gần cuối tác phẩm, Mạc Huân nôn nóng mở trang cuối để xem kết quả thì chỉ nhìn thấy trang giấy trống trơn, ở trên chỉ có đồ đằng hình hắc long quấn quanh đóa bách hợp. Mạc Huân gào thét trong lòng. Lừa tình! Nhất định là lừa tình! Ông tác giả này thật lựu đạn, đào hố cho đã, lấp cũng gần xong tự nhiên không viết nữa mà vẽ hình. Thật *** khó chịu!
Dương Mạc Huân cầm ly nước cam ực một hơi cho đỡ tức rồi dằn mạnh cái ly xuống. Cô đang rất ức chế! Thình lình máy bay gặp sự cố rơi mạnh làm mọi người nhốn nháo, Mạc Huân loạng choạng ngồi không vững ngã xuống sàn máy bay. Cuốn sách được gấp cẩn thận trên đùi cô cũng rơi xuống, mở ngay đúng trang có hình đồ đằng. Tử lam quang lóe mạnh, hút cả Dương Mạc Huân đi, cuốn sách ngay thời khắc đó tan thành tro bụi. Sau đó máy bay dần ổn định, không ai để ý người đã biến mất, dường như tất cả đã quên đi từng có người tên Dương Mạc Huân từng tồn tại. Tất cả đều là trò đùa số phận!
Mạc Huân sau khi bị hút đi thì lơ lửng trên không trung kì lạ, bây giờ cô đã là một linh hồn bơ vơ giữa trời đất. Cô, đã chết! Vì một cuốn sách. Thật nực cười! Mạc Huân nhếch mép tự chế giễu mình. Sống mười bốn năm, ngoài mấy nhu cầu cơ bản như ăn, uống, ngủ thì cô chỉ còn biết có học, họa hoằn lắm thì đọc sách truyện coi như thư giãn. Giờ lại vì cái sở thích này mà chết. Dương Mạc Huân hiện tại đầu óc trống rỗng, không biết phản ứng thế nào.
Mạc Huân đứng giữa không trung rất lâu, chợt một trận cuồng phong quét đến làm phong cảnh xung quanh tối dần rồi chuyển động hỗn độn không ngừng, Mạc Huân hốt hoảng. Có chuyện gì thế?
Giữa cơn hoảng loạn, cô thấy rất nhiều hình ảnh lướt qua. Mạc Huân thấy nhà mình, thấy ba mẹ cùng anh hai đang vui vẻ ăn tối, không có chút đau buồn nào. Cô thấy căn phòng mình ở lúc trước giờ trống rỗng không vết tích. Còn bạn bè thân thiết thì hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô. Tất cả, tất cả tựa hồ như bỏ mặc Dương Mạc Huân vào quên lãng.
Mạc Huân cười buồn. Cô từng xem rất nhiều truyện thể loại xuyên không hay trọng sinh, vào khoảnh khắc nhân vật chính chết hay xuyên, có người chứng kiến được người thân mình đau khổ khóc lóc vì mình hoặc là quên hẳn bản thân có một gia đình mà làm lại cuộc đời ở thế giới khác. Không chút nhung nhớ cuộc sống cũ. Còn Mạc Huân thì sao? Đã trở thành hồn ma vất vưởng còn tận mắt nhìn thấy bản thân bốc hơi khỏi nơi cô sinh ra không ai tiễn đưa. Đều tại cuốn sách đó! Nếu cô không tìm nó, nếu không đọc nó, nếu…
- Còn nếu được sao? Dù gì cũng đã xảy ra rồi, mình có thể làm được gì? Như vậy cũng tốt, mình cũng không muốn họ phải đau buồn vì mình…
Dương Mạc Huân thì thầm với chính mình, như an ủi cho sự ra đi quá đột ngột này. Đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm vào khoảng không, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Phải! Mạc Huân luyến tiếc, luyến tiếc gia đình mình. Cô từ nhỏ là đứa trẻ sôi nổi nhưng nột tâm vô cùng cô độc, không hề biết cách bộc lộ tình cảm thật, chỉ sống theo lí trí. Nhưng giờ phút này, toàn bộ phòng bị đều vỡ tan, cô ngồi xuống úp mặt vào gối khóc thật lớn. Cô không cam tâm, không cam tâm. Cô muốn sống!
Dường như cảm nhận được niềm khao khát của Dương Mạc Huân, cảnh vật xung quanh tiếp tục thay đổi, hiện lên khung cảnh thế giới cổ đại. Ánh sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của cô. Mạc Huân ngẩng khuôn mặt ướt đẫm của mình lên. Khung cảnh trước mắt như một bộ phim ngắn trôi chầm chậm, đúng như diễn biến cuốn sách cô vừa đọc.
Mạc Huân không giấu nổi vẻ kích động. Thật sự là cuốn sách đó có thể như thể loại ngôn tình nhưng lại đan xen kiếm hiệp, nói về yêu hận tình thù của cuộc đời, điểm đặc biệt là vì nó nói về mức độ tàn ác của nhân vật phản diện vô cùng chân thật, khiến người đọc phải rùng rợn. Con người từ khi sinh ra vốn lương thiện nhưng lại do hoàn cảnh đưa đẩy, một phần do tính cách cũng như tâm hồn lệnh lạc mới trở nên tán tận lương tâm, độc ác vô tình. Mạc Huân tìm được nó cũng vì một sự tình cờ. Lúc đọc được dòng chữ “Nhân sinh vô tình, nhân tâm vô tình, sinh lão bệnh tử là quy luật của nhân gian, tử kiếp của một cuộc đời không đáng sợ. Đáng sợ nhất là lòng người đa đoan!” của nhân vật phản diện cô thật sự bị tác động mạnh, không tự chủ mà mua.
Sách chỉ viết tay, lại mang tựa đề “Tặng người tôi yêu quí” không liên quan gì đến nội dung chứng tỏ nó là món quà một người tặng cho một người nào đó mà bị thất lạc. Mạc Huân đã bị sự cuốn hút này bám chặt, không dứt được mới mang bên mình. Cô cười khổ, xem ra đây là số phận cô không thể trốn thoát rồi!
Đã không trốn thoát thì cứ đón nhận vậy, Dương Mạc Huân dần bình tĩnh chờ đợi điều sắp xảy ra. Cô thấy được cảnh nhân vật phản diện đang được sinh ra, lòng dâng lên sự thương cảm. Thật ra thì, đáng thương nhất vẫn là cô ấy, vừa chào đời thì bị phán mang mệnh “ác ma” hủy hoại thiên hạ, năm mười tuổi gia đình, họ hàng bị truy sát chết hết trong một đêm. Vốn dĩ đang là một tiểu cô nương lương thiện lại bị sự bất công, lòng người độc ác hãm hại đến cùng đường phải trở thành đại ma đầu tay nhuốm đầy máu tươi, lúc đọc đến đoạn cuối cô gái này bị những người gọi là chính đạo hành hạ gần chết nhằm bắt khai ra Đoạn Hồn ngọc – Thiên hạ đệ nhất hắc ngọc mang sức mạnh vô song thống lĩnh toàn bộ ma thú thì dừng lại. Mạc Huân đọc xong vừa tức vừa lạnh người, xã hội thật tàn nhẫn, chỉ vì một lời nói vô căn cứ mà dẫm đạp lên người khác, chỉ vì giữ lại mạng của mình. “Ác ma” này vốn vô hại, chính vì lòng tham của các người mới thức tỉnh lại còn oán trách, nếu các người đừng giết hại gia đình người ta thì chính gia đình các người cũng không chết thảm dưới tay người khác. Vậy chỉ có thể nói là do các người tự chuốc lấy, dù là truyện!
Dương Mạc Huân bỗng nhiên cảm xúc dâng trào, muốn cứu lấy cô gái nhỏ này thì tử lam quang lại lóe lên lần nữa. Linh hồn cô bị hút mạnh, vừa lúc đó đứa bé trong tay Dương Mục Vũ khóc to lên. Mạc Huân kinh ngạc, cô đã nhập vào rồi!
Dương Mạc Huân dở khóc dở cười, cô chỉ là xúc động muốn cứu người thôi mà, sao lại biến thành nhân vật phản diện tương lai luôn rồi! Thở dài trong lòng, được rồi, ông trời muốn cô nhập vào chứng tỏ muốn cô thay đổi số mệnh. Cơ hội tái sinh lần này cô phải nắm lấy, biến đổi nhân vật phản diện lại, thay đổi tử cục cho mình. Nếu không sống lại mà chết tiếp thì chẳng phải uổng phí sao?
Người ta nói, người tính không bằng trời tính, Dương Mạc Huân cô lại nói trời tính không bằng Mạc Huân tính. Ông trời làm gì cô? Cái gì mà trời định như thế sẽ như thế, cô căn bản từ nhỏ đã không tin. Lần này cũng thế, nhất định phải sống!
Nắm lấy quyết tâm này, Dương Mạc Huân hăm hở lập kế hoạch cho cuộc đời mới, thân hình bé nhỏ tiếp tục khóc to lại vặn vẹo, làm cô không biết nên làm thế nào. Hình như Mạc Huân quên mất dù cô đã là người lớn nhưng thân hình này vẫn là trẻ sơ sinh, cần được uống sữa mẹ. Dương Mục Vũ ôm con trong tay mà lúng túng, không ngừng dỗ:
- Bảo bối ngoan, đừng khóc đừng khóc, phụ thân thương con mà. Ngoan, đừng khóc…
Mạc Huân mếu, phụ thân à, thật sự con không muốn khóc đâu, cái này là phản ứng sinh lý bình thường của con nít đó.
Mạc Hàm bật cười nhìn phu quân mình, đỡ lấy Mạc Huân từ trong tay Dương Mục Vũ, giọng dịu dàng:
- Dương lang à, bảo bối của chúng ta đói rồi, để thiếp cho con uống sữa. Bảo bối, con ngoan, để mẫu thân cho con ăn nhé!
Nói đoạn khẽ kéo vạt áo nhưng nửa chừng dừng lại, mặt đỏ bừng:
- Dương lang, chàng… chàng… ra ngoài một chút được không? Đợi bảo bối no xong chàng hãy vào…
- Chúng ta là phu thê bao năm mà nàng còn ngại gì nữa. Huống chi Hàm nhi của ta đẹp như thế, ta sao nỡ xa rời?
Dương Mục Vũ nghe Mạc Hàm nói thế liền đùa nàng, vẻ uy nghiêm trên mặt thay bằng niềm hạnh phúc hân hoan. Mạc Huân nằm trong tay mẫu thân mình tuy không thể nhìn thấy vẻ mặt ông nhưng qua giọng nói cũng có thể tưởng tượng tám chín phần. Đôi phu thê này thật là, tình cảm sướt mướt làm cô muốn nổi hết da gà. Còn Mạc Hàm nghe thế mặt đã đỏ còn đỏ hơn. Dương Mục Vũ thấy thế không trêu chọc nàng ta nữa. Âu yếm nhìn vợ con mình rồi đứng lên ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, phân phó hạ nhân cẩn thận. Ông còn rất nhiều việc phải làm.