[Khuynh Càn] Thiên Niên Luyến

Chương 1: Tiết tử




Nhân sinh là gì? Phù sinh là gì?

Tình đến, tình đi tựa như một giấc mộng thoáng qua

Tam kiếp luân hồi vẫn không thể buông tay

Vẫn muốn cùng ngươi….

Bích Lạc, Hoàng Tuyền nắm tay sóng bước…...

Từ khi trời đất hình thành, thiên địa đã chia ra làm lục giới bao gồm: Thần giới, tiên giới, Yêu giới, Nhân giới, Ma giới và Minh giới. Vương của lục giới từ ngàn vạn năm trước đã đưa ra giao ước không xâm phạm lẫn nhau, cùng nhau sinh tồn. Nhưng cho dù là thần tiên, yêu ma, hay loài người mấy ai là không ôm trong lòng một tham vọng bá vương, do dó những trận chiến vẫn liên tục diễn ra bất chấp giao ước đã được thành lập từ thượng cổ. Trong đó, Minh giới là vùng đất nằm giữa Ma giới và Thần giớii, hơn thế nữa đó còn là nơi ảnh hưởng rất lớn đến sự tồn vong của Nhân giới. Một vùng đất hiểm yếu như vậy không tránh khỏi hổ soái rình rập, đó cũng là lý do từ ngàn năm nay, trên khắp Minh giới nơi nơi đều là máu nhuộm hoàng sa, xương trắng ngàn dặm.

Phong Đô thành, Huyễn Minh Điện.

Giữa đại điện vắng vẻ, một nam nhân lặng lẽ ngồi trên chiếc ngai vàng rộng lớn hoa lệ, hắn một thân tử y cao quý nhưng lại toát lên vẻ cô đơn, sầu muộn. Mái tóc đen buông xõa che đi khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự ưu tư hòa bất lực, đôi mắt sâu thẳm, mênh mông nhưng lại đen tối hơn cả màn đêm đang ngự trị khắp không gian bên ngoài. Hắn ngồi đó, nhìn đăm đắm vào một điểm vô định trong không gian, tĩnh lặng như một pho tượng thần bất tử nhưng lại nhàn nhạt để lộ ra một cỗ khí chất làm kinh động nhân tâm.

“Đại vương, có một vị bạch y tiên sinh muốn gặp ngài, chúng thần đã ra sức ngăn cản nhưng y….”

Đại vương, đúng, hắn chính là U Minh giới giới chủ, Huyền Phong Minh vương.

“Mời vào!!!” Lời của tên thủ hạ còn chưa dứt hắn đã nhanh chóng khoát tay cắt ngang, trên khuôn mặt đầy nét ưu tư lúc nãy bây giờ lại để lộ ra một tia vui mừng.

“Tuân lệnh!!”

Tên lính nhanh chóng quay lưng đi ra ngoài, chỉ ít phút sau đã xuất hiện trở lại, cung kính đưa tay mời đón.

“Mời!!!”

Theo sau là một người thiếu niên tuổi chỉ độ chừng mười bảy, mười tám, trên thân hình mảnh mai khoác hờ một tấm áo choàng bạch sắc thanh nhuần, thuần khiết. Đôi mày thanh tú, cao ngạo như viễn sơn, rèm mi thật dài che đi đôi mâu quang đen thẫm không hề vương chút bụi mờ nhưng lại lạnh lùng lãnh đạm tựa đỉnh núi ngàn năm tuyết phủ, mi gian một điểm chu sa thê diễm, tuyệt trần nhưng lại phảng phất vài phần ưu thương tịch mịch. Khóe môi tuyệt mĩ vẽ nên một nét cười nhàn nhạt ẩn chứa vạn phần mông lung hư ảo. Ngay khi y vừa bước vào, cả tòa đại điện rộng lớn đều tràn ngập một mùi lãnh hương u nhã, thanh thoát. Bạch y thiếu niên không hề đến một mình, trên tay y còn bế theo một hài đồng chưa được tròn tháng vẫn đang say giấc.

U Minh vương quay đầu, nét mặt rạng rỡ một nụ cười khi hắn nhìn thấy thân ảnh của người vừa xuất hiện.

“Tiếu huynh, đã một ngàn năm không gặp. Người dám mặc bạch y xông vào tử điện này chỉ có một mình huynh thôi!!”

“U Minh vương, ngài quá khen rồi.”

“Từ khi nào huynh lại gọi đệ là U Minh vương vậy?”

Y nhẹ mỉm cười, vẫn là một nét cười nhàn nhạt hư ảo như trước nhưng bất chợt lại mang theo một chút ưu thương.

“Đã một ngàn năm rồi mà đệ vẫn chẳng hề thay đổi, Huyền Phong.”

“Đương nhiên rồi, đệ làm sao thay đổi được. Mà Tiếu huynh, hôm nay huynh đến có việc gì vậy? Đứa trẻ này là sao? Đừng nói với đệ là con huynh nha!”

Hắn chỉ chỉ vào đứa trẻ mà y đang bế trên tay, trong mắt không dấu được sự tò mò. Hài đồng đó mi thanh mục tú, mày rậm trán rộng tuy chỉ mới là một đứa bé còn ẵm ngửa nhưng đã nhàn nhạt lộ ra một thứ khí chất bất phàm.

Y cúi đầu, lặng lẽ nhìn đứa trẻ vẫn đang say ngủ, trong đáy mắt sâu thẳm ánh lên một tia bi ai, sầu muộn. Ánh mắt đó lướt qua chỉ trong một khoảng khắc, nhưng chỉ một khoảng khắc cũng quá đủ để Huyền Phong nhìn ra một chút tâm tư trong lòng y.

“Tiếu huynh…”

“Huyền Phong…” Hắn chưa kịp cất lời đã bị y cắt ngang. Một lần nữa ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt lại đang hướng thẳng vào hắn.”Hôm nay ta tới tìm đệ là vì chuyện của đứa trẻ này. Ta muốn đệ giúp ta một việc.”

“Huynh cứ nói, đệ sẽ tận lực tương trợ.”

“Ta muốn đệ thay ta nuôi dưỡng nó!!”

“Ý huynh là….” Hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của người trước mắt. Quen y đã hơn cả ngàn năm nhưng hắn quả thật chưa bao giờ hiểu được con người mà hắn luôn xem là huynh đệ này. “Tiếu huynh, ý huynh là… nhưng nó chẳng phải là…”

Y hạ mắt nhìn đứa trẻ đang say ngủ trong lòng, rèm mi thật dài phủ bóng lên khuôn mặt tuyệt mỹ như ngọc khiến người đối diện không thể nhìn ra được biểu hiện ẩn sâu trong đôi mâu quang đen thẳm đó, chỉ có thể nghe được giọng nói ôn nhu thản nhiên cất lên, thản nhiên đến mức khiến người khác đau lòng: “Từ nay về sau ta sẽ không thể xuất hiện trước mặt nó nữa, vì vậy, ta muốn đệ thay ta nuôi dưỡng nó. Thay vào đó, ta sẽ tận lực giúp đệ bảo toàn Minh giới trong vòng một ngàn năm, sau thời hạn đó, ta dù có muốn cũng là lực bất tòng tâm.”

Sau lời nói của y, không gian giữa hai người lại chìm vào một khoảng im lặng nặng nề, hắn đưa mắt chăm chú nhìn y, còn y vẫn trước sau thủy chung ngắm nhìn hài tử đang ôm trong tay, phảng phất giống như muốn khắc ghi tất cả những đường nét, những ký ức về nó tận sâu trong cõi lòng.

“Được, đệ nhận lời huynh. Đệ sẽ nuôi dưỡng nó. Đệ sẽ coi nó như con ruột của mình mà dưỡng dục nó nên người.”

Y ngẩng đầu, trong đôi con ngươi sâu thẳm tràn ngập vẻ lãnh đạm băng hàn, nhưng mặt băng kia lại quá đỗi mỏng manh, không thể che dấu hết nỗi đau, sự luyến tiếc trong cõi lòng.

“Đa tạ”

Đem đứa trẻ đặt vào vòng tay rắn chắc của U Minh vương, nhưng bàn tay y vẫn lưu luyến trên khuôn mặt hài tử, ngón tay bạch sắc nổi rõ trên sắc da hồng hào của trẻ thơ, vẽ theo từng đường nét khuôn mặt rồi dừng lại giữa hai chân mày. Từ đầu ngón tay một luồng bạch sắc bất chợt lóe sáng cùng với mùi lãnh hương hoa đào thấm đẫm khắp không gian. Dường như luồng bạch sắc cũng làm kinh động đến giấc ngủ của đứa nhỏ khiến cho nó khẽ trở mình, nhưng khi y vừa rút tay về nó lại chìm sâu vào mộng đẹp.

U Minh vương từ nãy đến giờ vẫn chăm chú theo dõi hành động của y lúc này mới lên tiếng.

“Tiếu huynh, tên của nó huynh định đặt như thế nào?”

Y có chút thất thần khi nghe câu hỏi của hắn, nhưng cũng nhanh chóng trấn định thần trí, nhàn nhạt đáp lời: “Tùy đệ!!”

“Vậy, đệ sẽ gọi nó là Phương Quân Càn!!”

Y mạnh ngẩng đầu, trong ánh mắt là vô số những cảm xúc đan xen vào nhau.

“Tại sao….?”

“Hoàn Bích Quy Triệu!!” (Tương đương với câu vật hoàn cố chủ)

Hắn mỉm cười nhìn y, trong nụ cười đó ẩn chứa vô vàn thâm ý sâu xa.

Y nhìn hắn một lúc rồi lặng lẽ quay lưng, chỉ nhàn nhạt buông lỏng một câu.

“Tùy đệ.”

Nhìn bóng người như hư ảnh sắp tan biến vào màn đêm, hắn không thể kìm nén những cảm xúc trong lòng mà buông ra một câu.

“Khuynh Vũ, huynh làm vậy có đáng không?”

Đáp lại hắn chỉ có tiếng thoảng nhẹ của ngọn gió đêm, mang theo một tiếng cười hư ảo.

Đêm đó trên đỉnh Thiên Vân một cột ánh sáng trắng xuyên thấu cả bầu trời, chiếu rọi toàn cõi U Minh giới, ánh sáng trải rộng quét sạch những kẻ ngoại lai dám đặt chân vào Minh giới, thanh tẩy cả mùi huyết tinh vẫn liên tục lượn lờ trong không gian suốt mấy trăm năm qua, thay vào đó là một mùi lãnh hương u nhã tràn ngập khắp núi rừng. Khi ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt, tất cả thần dân Minh giới đều lập tức nhận ra, cả ngọn Thiên Vân trong phút chốc bị bao phủ bởi ngàn vạn gốc đào quanh năm khoe sắc rực rỡ, lạc hoa vần vũ che mắt tất cả những ai dám bước vào cấm địa. Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy trên đỉnh Thiên Vân một gốc đào cao ngạo hướng về trời xanh, quanh thân bao phủ một lớp băng hàn, lóe lên thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo mà diễm lệ dưới ánh dương quang cùng nguyệt minh. Từ đó, Thiên Vân trở thành nơi cấm địa của U Minh giới, chưa một ai có thể bước vào nơi đó mà toàn mạng trở về. Chính điều đó đã khiến cho vùng đất diễm lệ kia càng ngày càng trở nên cô đơn, cách biệt hẳn so với bên ngoài. Cũng từ đó Minh giới trở thành một cõi bất khả xâm phạm đối với Ngũ giới còn lại và ngày càng trở nên phồn thịnh.

.