Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 54: Cầu nguyện dưới vực thẳm 9: Cho em một con đường...




Tôi biết nói với Vương tử thế nào đây? Rằng tôi khát khao máu tươi và những quả tim đang thổn thức đập kia. Khi những quả tim đó động tình thì chúng càng hấp dẫn tôi, khiến tôi loạn thần chí và hành động theo bản năng. Vốn dĩ khả năng tự khống chế của tôi trước đây tốt hơn rất nhiều. Nhưng giờ tôi lại phải chịu nỗi dằn vặt và sự hành hạ kinh khủng nhường này từ sức mạnh của Long Phục Linh. Tôi có thể không nghĩ tới để che dấu đi nỗi khiếp đảm và sự kinh tởm chính bản thân mình, nhưng có những khoảnh khắc tôi đã yếu đuối tới mức không thể chịu đựng được sự thực tàn nhẫn này. Dương Dương đã truyền cho tôi những cảm hứng tốt đẹp, xóa đi mọi ham muốn chết chóc, chiếm đoạt hằn sâu trong tiềm thức của tôi. Tôi đã quên đi Sisi Beled là ai và những tưởng mình sắp tìm được một nơi chốn để thuộc về. Nhưng cái sự thực đáng sợ trước mắt đang giết chết mọi hi vọng của tôi. Bọn họ: Vương tử, Thái tử, Dương Dương... sẽ vô cùng khiếp đảm khi nhìn thấy bộ mặt thật của tôi. Biểu cảm đó là điều không bao giờ tôi muốn thấy, giống như khi Ngô Thông mặt lạnh nhìn tôi vậy. Rồi, những con người đã dốc hết sức để bảo vệ tôi ấy đến một ngày nào đó sẽ phải dùng mọi thủ đoạn loại trừ tôi. Khi ấy, tôi thực không biết mình sẽ vụn vỡ đến đâu. Và, liệu tôi có thể xuống tay giết họ khi họ phản bội tôi hay không...


Anh Nhi đang nằm sõng soài dưới đất nhưng tôi không thể lại gần được. Sau khi Kỳ Hương mở thông đạo thì Hỏa Kỳ Lân biến mất. Có vẻ như sức chịu đựng của Anh Nhi cũng đã tới giới hạn, anh không còn đủ khả năng duy trì Hỏa Kỳ Lân hiện thân nữa. Anh Nhi không muốn gượng ép tôi nên đành tự mình soay sở để ngồi dậy, nhưng việc đó không dễ dàng chút nào, chỉ vừa ngóc đầu dậy là anh lại ngã xuống, ngay dưới chân tôi. Giây phút ấy tim tôi như thắt lại... Sau cùng, tôi không thể nhẫn tâm nhìn Anh Nhi như vậy mãi nên đánh liều tới gần anh, cố gắng thao tác thật nhanh rồi lùi ra xa ngay sau đó. Anh Nhi bị đau đớn hành hạ mất một lúc nhưng ít ra cũng ngồi được ngay ngắn. Anh thở dốc rồi khó nhọc nói:


"Cơn đau vừa rồi... là việc kinh tởm mà em đã nói... Ta phải thừa nhận, trải nghiệm nó, cảm giác thực sự rất tệ."


Tôi không trả lời, chỉ biết nhăn mặt.


"Đừng lo... Ta sẽ ổn thôi. Ta biết... là do Long Phục Linh..." Vương tử khẽ an ủi tôi nhưng sắc mặt anh thì vô cùng xấu. "Bảo Bình à, em không phải liều thuốc độc. Đừng vì những chuyện đen tối em có thể làm mà phủ nhận bản thân. Em kiên cường hơn em nghĩ đấy. Trước giờ, em luôn biết bản thân mình là kẻ tà đạo, nhưng em luôn hướng thiện và không giả dối. Chỉ cần vậy cũng đủ rồi."


Vương tử nắm lấy tay tôi mà không hề nhìn thấy tôi:


"Em có khiến ta đau hơn nữa cũng chẳng sao cả. Bởi em chưa bao giờ chối bỏ sự tồn tại của ta... Cũng như luôn chấp nhận và tin tưởng con người thật của ta vô điều kiện."


Vương tử đã bắt đầu co giật nhưng anh không chịu buông tay tôi ra. Tôi cũng không đành lòng buông tay anh. Tôi còn nghe thấy Anh Nhi thều thào rằng tôi đừng bỏ đi, đừng theo tộc Gió và biến mất khỏi thế gian mãi mãi.


Đối mặt với Anh Nhi tôi luôn có cảm giác mình được cứu rỗi. Lòng tôi bỗng chốc lắng xuống. Sao anh lại nói vậy trong khi chính tôi mới mong mỏi rằng xin anh đừng bỏ mặc tôi. Anh và Thái tử đã đưa tôi tới đây, vậy thì cả hai cũng phải có trách nhiệm theo tôi tới tận cùng chứ. Tôi chấp nhận khế ước với Kỳ Hương đâu phải vì muốn buông bỏ tất cả. Chẳng phải bị giao kèo đó trói buộc thì tôi sẽ thuộc về nơi dị giới này như một người tộc Gió sao?


(...)


Khe núi bí ẩn này không biết cao tới đâu nhưng nó là đường cụt. Lòng khe núi rộng khoảng tám người đứng, càng lên cao càng hẹp lại, không thể trèo lên trên đó mà tìm lối thoát ra ngoài. Cố tình trèo lên đó thì rất có thể bị mắc kẹt vĩnh viễn giữa khe núi lạnh lẽo này. Lối đi duy nhất có thể thấy là hang động không đáy phía trước. Đây cũng là vị trí quan sát Thái tử ở giữa động được rõ nhất, cứ như hàng ghế vip được bài trí sẵn do ai đó cố tình sắp đặt, và bắt chúng tôi phải chứng kiến Thái tử chết dần chết mòn trong bất lực. Chúng tôi thực sự đã bị mắc kẹt ở một nơi thần không biết quỷ không hay. Việc cứu Thái tử càng lúc càng trở nên vô vọng khi không có cách nào để tới gần cậu ta. Nhất là khi chúng tôi có nhiều cử động lộ liễu thì Thái tử càng bị hành hạ hơn. Vương tử nói đó là do Phụng Xà Tiễn có thể 'tỉnh' nếu phát hiện có vật thể chuyển động quanh Thái tử. Mỗi khi nó 'tỉnh' sẽ siết chặt thân mình và khiến Thái tử đau đớn hơn. Cái âm thanh kèn kẹt rồi răng rắc quỷ dị chết tiệt đó nghe thực rợn người. Điều này có nghĩa cho dù có dùng phép dịch chuyển để tiếp cận Thái tử thì đó cũng là cách đoạt mạng cậu ta nhanh nhất. Nãy giờ cũng mấy lần Thái tử đã định nói gì đó với chúng tôi, nhưng rồi những cơn đau liên tiếp đã khiến đôi môi bong tróc kia chảy đầy máu cứ phải nghiến chặt mãi, mọi lời lẽ đều bị nuốt vào trong, nỗi thống khổ ấy không ai có thể hiểu được hết.


Tôi đã nhìn đi nhìn lại động không đáy này cả trăm ngàn lần cũng không thấy cái gì giống như quan tài cả. Chẳng phải Kỳ Hương đã nói đây là trung tâm mộ phần, vậy thì phải có quan tài của Đại hoàng tử tộc Giáng Long ở đâu đó trong này chứ? Trong cả cái động không đáy khổng lồ này, ngoài vị trí trung tâm được bài trí quái đản thế kia thì xung quanh cũng chỉ có vài khe núi hẹp giống như chỗ chúng tôi đang đứng. Đếm sơ lược qua thì trong tầm nhìn thấy được của tôi có khoảng hơn hai mươi khe núi từ trên xuống dưới xung quanh động. Tôi có linh cảm bất an về những cái hố sâu hoắm tối thui, nằm ẩn mình trên vách hang ấy. Khoảng cách giữa chúng cũng tương đối xa, trên dưới cách nhau phải mấy chục mét, sẽ không có chuyện leo từ khe núi nọ sang khe núi kia, cũng như bắc cầu bằng cách nào đó qua chúng để đi vào khu vực trung tâm động. Mọi phương án tôi có thể nghĩ ra để xâm nhập khu vực trung tâm đều vô vọng. Động này quá rộng và quá sâu, dưới đáy vực hun hút kia không biết có bao nhiêu hài cốt hay quái vật đang rình mồi nữa. Chưa kể trên này, mọi chuyển động của tôi đều gây thêm đau đớn cho Thái tử. Chỉ một giây phút khinh suất đều có thể tước đi mạng sống của cậu ta ngay lập tức.


Vương tử lúc này mới hỏi tôi sao không thấy Tam điện hạ và Kỳ Hương đâu. Tôi bối rối mất một lúc, sau mới lí nhí nói:


"Thực ra trong lúc nguy cấp em đã... ờ... nhanh tay... thó mất thỏi kim loại khế ước của hắn."


"Hả?" Vương tử thoáng giật mình.


Tôi không muốn nói sự thật còn kinh khủng hơn thế. Khi Kỳ Hương mở thông đạo và chúng tôi bị cuốn vào trong trung tâm mộ phần, đúng lúc đó Hỏa Kỳ Lân chồm tới... Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc tôi như bị tẩu hỏa nhập ma, nhất quyết muốn đoạt lấy quả tim của Kỳ Hương. Khi ấy quả tim của hắn như phát sáng, và phát ra tiếng van vỉ mời gọi tôi, tôi đã không thể kiềm chế bản thân mà muốn chiếm đoạt nó. Nhưng Kỳ Hương đâu phải kẻ vô dụng. Tốc độ của hắn nhanh là bởi giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén của hắn. Hắn như linh cảm thấy ý đồ hoang dại của tôi nên đã chống trả lại. Có điều, tất cả chúng tôi đều đang bị cuốn vào trong vòng xoáy khi thi triển phép nên khả năng của hắn đã bị suy yếu đi đôi chút, hắn không thể đánh trả, chỉ có thể cản tôi đả thương hắn. Trong lúc giằng co, tôi không thực hiện được ý đồ nhưng vẫn nhanh tay cướp được thỏi kim loại chạm khắc đầy vân nổi trong tay Kỳ Hương trước khi hắn bị hất văng đi. Ánh mắt Kỳ Hương khỏi phải nói là đã kinh ngạc nhường nào. Sự tự phụ về tốc độ của hắn đã bị tôi thổi bay chỉ trong một khắc.


"Thật không thể tin nổi. Thứ trong tay em là Kim Bảo Chứng Tụ Huyết, một độc phẩm chỉ được duy nhất tộc Gió sở hữu. Nó vô cùng quan trọng. Nó không chỉ là vật để giao kèo với tộc Gió, nó còn là chìa khóa để sang thế giới thứ ba. Từ trước tới nay, không mấy người có thể thấy Kim Bảo Chứng Tụ Huyết mà còn sống, tất cả đều mất tích vĩnh viễn." Vương tử cơ hồ vẫn còn hết sức kinh ngạc, giọng đầy lo lắng.


"... Tốc độ của em có thể vượt mặt được Vương của tộc Gió, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài cũng đủ lý do để thiên hạ khai tử em rồi." Vương tử căng thẳng nói. "Em rốt cuộc là người thế nào vậy, Bảo Bình?"


Điều Vương tử nói đương nhiên tôi có thể hiểu được đến tám phần. Tôi biết là đã tự vác án tử vào mình rồi. Tuy rằng rõ ràng tôi không có chủ đích lấy cắp cái thứ kinh khủng như Kim Bảo Chứng Tụ Huyết này. Kỳ Hương sẽ không đời nào bỏ qua cho tôi. Hắn nhất quyết sẽ tìm tôi tính sổ trước khi thiên hạ kịp biết đến tôi.


Nhưng mà thiên hạ không thiếu gì chuyện họa vô đơn chí. Kỳ Hương chưa kịp xuất hiện thì tai họa đã ập xuống rồi. Bởi cái xác vô hồn, kẻ mà tôi không muốn gặp mặt nhất đang đứng lù lù ngay sau lưng tôi. Không phải đứng trong khe núi, cô ta – Quận chúa Thu Sa đang đứng lơ lửng trong không trung, ngay bên ngoài khe núi. Cạnh cô ta là Linh Ảnh mang bộ mặt Ngô Thông với đôi mắt có hai viền đen kéo dài tới tận chân tóc, và đương nhiên hắn cũng đang lơ lửng như Thu Sa. Đã lâu không gặp kẻ thù số một của mình, tim tôi bất giác đập thình thịch như sắp nổ tung, tứ chi không biết có phải do đang quá bất ngờ và kinh hãi mà run lên bần bật. Khí thế từ Quận chúa vô cùng đe dọa, ánh nhìn từ Linh Ảnh đầy hằn học, khiến cho mồ hôi tôi cứ thế thi nhau tuôn ra như suối. Cảm giác hoảng sợ trong tôi còn hơn gặp quái vật.


Tôi và Vương tử lúc này không khác gì hai con chuột trong hang. Tôi lén dúi thỏi kim loại đầy vân nổi vào tay Vương tử, vật nguy hiểm thế này quyết không để lọt vào tay Thu Sa được, rồi tính kế sách đối phó, nhưng vì đầu óc đã hỗn loạn hết cả thành ra chưa nghĩ được cái gì ra hồn.


Gương mặt xinh đẹp của Thu Sa chẳng có chút biểu cảm gì. Bầu không khí quanh cô ta âm u đến gai người. Cô ta giống như một con búp bê ma trong phim kinh dị ấy, xinh đẹp nhưng khiến người khác phải sợ hãi.


Thu Sa lạnh lùng nói, nhưng môi cô ta không hề chuyển động, giọng được phát ra từ Linh Ảnh:


"Cái mạng ngươi lớn thật. Ta đã rất tò mò, không hiểu bằng cách nào ngươi bị Linh Ảnh của ta hạ sát hai lần mà vẫn không chết. Thậm chí, ngươi còn loại trừ được cả Linh Ảnh mạnh nhất của ta. Anh Nhi, huynh thật hồ đồ khi bảo vệ cái thứ mầm mống chết chóc này. Huynh có biết cô ta có thể làm những chuyện khủng khiếp gì không?"


Tôi có chút chột dạ, việc Thu Sa đang nhắc tới có phải việc tôi đã suýt moi tim Ngô Thông không?


Vương tử lạnh giọng: "Đó là việc của ta. Không cần muội quan tâm."


Thu Sa không ngần ngại bước thẳng vào trong khe núi. Cô ta đẩy tôi ra sát miệng khe núi để Linh Ảnh khống chế, còn cô ta thì tiến sát lại gần Vương tử. Cô ta thực sự rất mạnh, chỉ một cú đẩy nhẹ đã hạ được tôi dễ dàng. Cô ta tát Vương tử một cái bằng bộ mặt vô cảm, rồi gằn giọng, nhưng tiếng vẫn phát ra từ họng của Linh Ảnh:


"Huynh nên cân nhắc hoàn cảnh của mình lúc này là thế nào rồi. Đừng có ra cái vẻ cao ngạo đó. Tất cả những chuyện muội làm đều là vì huynh. Huynh còn định cố chấp và tàn nhẫn với muội tới mức nào nữa."


Vương tử cười nhạt: "Tàn nhẫn? Muội coi mọi chuyện chỉ như một trò chơi, kéo tất cả vào bề khổ, rồi oán trách ta cái nỗi gì. Để thực hiện âm mưu của mình, muội không ngần ngại lợi dụng cả em gái mình. Thu Bích vốn không có lỗi trong chuyện này, nhưng lại phải gánh cái kết đầy cay đắng. Muội là Thánh nữ của Việt Quốc, được trăm dân yêu mến, vậy mà muội đã biến mình thành thứ kinh khủng thế này..."


"Muội không cần họ yêu mến." Quận chúa ghì lấy cổ Vương tử. "Muội chỉ cần một mình huynh yêu thương mà thôi. Anh Nhi, huynh chỉ cần một mình muội, muội có thể cho huynh mọi thứ huynh muốn."


"Bằng cách giết hại người thân của ta? Bằng cách hủy hoại cuộc sống của ta? Bằng cách khiến trái tim ta tan nát? Muội không thể nhặt lại hết những mảnh vỡ của trái tim ta..." Vương tử nói mà giọng đã lạc đi.


Quận chúa tát Vương tử thêm một cái, rồi cười đểu: "Trò chơi này huynh thua rồi. Huynh cứ ương bướng cho tới chừng nào không còn sức lực nữa đi. Rồi huynh sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời muội thôi, Anh Nhi ạ. Để xem huynh còn ngạo mạn như thế được bao lâu?"


Nói rồi Quận chúa bay ra giữa động. Cô ta đứng cách vòng tròn do chín con cóc khổng lồ ngự trị một quãng, rồi vung tay đánh mạnh vào sườn trái Thái tử. Thứ nhất Quận chúa có thể bay trong không trung, thứ hai, cánh tay cô ta có thể vươn dài ra như bọn Tâm Nhân Ảnh gớm ghiếc vậy. Chỉ một chưởng đã khiến Thái tử đau đớn, không thể chịu đựng nổi mà hét lên. Sau chưởng đánh của Thu Sa, Phụng Xà Tiễn càng siết chặt hơn. Thân mình nó co rúm lại, tưởng như muốn nghiền nát thân thể Thái tử.


"Dừng lại đi! Thái tử sẽ chết mất..." Tôi gầm lên.


"Đau lòng ư?" Linh Ảnh khẽ nâng cằm tôi lên, bắt tôi phải nhìn Thái tử, rồi cười sằng sặc.


Thu Sa lạnh giọng nói:


"Anh Nhi, huynh biết bí mật của Phụng Xà Tiễn phải không? Huynh biết cân nhắc hơn Thái tử, cũng khôn ngoan hơn Thái tử, huynh sẽ nói cho muội nghe chứ? Muội còn nhiều thời gian để chờ đợi lắm, huynh cứ từ từ suy nghĩ."


Thu Sa tiếp tục đánh thêm một chưởng nữa vào Thái tử. Lần này Thái tử không hét nổi bởi máu đã tràn đầy trong miệng rồi tuôn ra ngoài. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng vì chân không có điểm tựa, chẳng có cách nào thoát ra khỏi Linh Ảnh. Nếu hắn thả tay ra thì tôi cũng rớt xuống đáy vực mà chết mất xác... Sự bất lực này khiến tôi không thể chịu đựng được. Chưa bao giờ Anh Nhi và Thái tử đều kiệt quệ thế này, nhìn bọn họ tôi không khỏi ứa nước mắt. Thu Sa còn tàn ác hơn bất kể ác quỷ nào trên đời, bởi cô ta chất chứa quá nhiều hận thù.


Vương tử vốn không phải người dễ thỏa hiệp, nhưng trong hoàn cảnh bi cực như này, anh không còn lựa chọn nào khác đành nghiến răng nói. Đại loại Anh Nhi đọc một bài thơ theo ngôn ngữ tộc Gió. Tôi có thể hiểu nó như này:


Phụng Xà Tiễn là sức mạnh của đất trời. Sơ khai là móng của thần Kim Quy. Được tôi luyện trong nọc độc Mãng Xà hàng trăm năm. Được hồi sinh bởi tiếng gọi của Phụng – Long. Được rèn dũa và mài bóng bằng Hỏa Kỳ Lân. Sau cùng được hình thành bởi nước mắt của nhân gian. Chưa ai hiểu được nguyên lý của Phụng Xà Tiễn cho nên tới tận bây giờ Phụng Xà Tiễn vẫn chưa hoàn thiện. Nếu bị sử dụng sai Phụng Xà Tiễn sẽ từ quay trở về nơi trú ẩn ngủ vùi, chờ Phụng Long đánh thức lần nữa. Cả ngàn năm trôi qua 'nước mắt của nhân gian' và Phụng Xà Tiễn vẫn là bí ẩn lớn, lạnh lẽo vô tình chứng kiến bao cuộc tranh giành tàn khốc xảy ra.