Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 11: Trường hận 2




Chà! Những phân đoạn ký ức vừa rồi cũng dữ dội thật. Đúng như tôi dự đoán, đỉnh hốc núi mới là kỳ môn thật, hố nước trong lòng hốc núi là cái bẫy vô cùng hoàn hảo, che đậy đi bí mật ghê gớm ấy.


Vụ nổ kinh hoàng trên đỉnh hốc núi khi đó lại chẳng phải do tôi gây ra, là do Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần đã hợp sức phá phong ấn thành tạo một lỗ hổng to tướng trên này. Tôi chỉ biết la hét giận dữ rồi sau đó bị hất văng ra một góc, kết cục thì chẳng hiểu sao lại rơi vào tay Dương Dương. Còn Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần sau vụ nổ cũng thất lạc, không rõ tung tích. Bọn họ cũng khéo thật, tự gây ra họa rồi cứ thế thoát thân, bỏ mặc tôi lại không chút đoái hoài. 


Nổ thì cũng nổ rồi, sao không nổ tanh bành luôn cả cái đảo Bạch Long Vĩ cùng với Cửu Kỳ Môn Trận chết tiệt này đi. Giờ lại để tôi tỉnh dậy trong bộ dạng bị chôn chặt xuống đất, kế bên lại thêm một kẻ phản bội khác (ám chỉ Dương Dương).


Dương Dương không hiểu đang toan tính cái gì, anh đào mồ sẵn cho tôi nhưng lại để cái đầu tôi thò lên trên như này để làm gì? Không phải là để chứng kiến cái chết đến từ từ đấy chứ? Ai chứ kẻ trượng nghĩa như Dương Dương thì tôi không tin lại có tà tâm đọa đày người khác.


Nhưng thực tại thì tôi chẳng thể nào đặt lòng tin nơi Dương Dương được nữa khi chứng kiến anh vừa đánh cắp và lén lút xem trộm ký ức người khác. Anh thực khiến cho tôi tổn thương ghê gớm. Lòng tin của tôi liệu có phải là dễ dãi quá hay do đã trao gửi nhầm người?


Lòng oán hận của tôi với Thái tử đã không còn bởi oán niệm trong tôi bỗng dưng bay đâu hết. Như vậy cũng tốt. Tôi cũng chẳng thể cứ mang nỗi hận đó mãi trong người, vì chuyện giữa tôi và Thái tử đã thực sự kết thúc rồi. Xét đi xét lại thì căn bản mọi tai họa cũng do cái mật đạo tà khí gây ra, chứ Thái tử chưa bao giờ muốn hại tôi cả. Tôi thừa biết điều đó. Tôi cũng không cần tiếp tục mệt mỏi bao biện cho Thái tử làm gì. Tất cả càng chứng tỏ tôi thực sự quan tâm cậu ta. Hay sâu xa hơn, trong lòng tôi đã từng tồn tại hình bóng của Thái tử.


Không, tôi tuyệt nhiên không cho phép bản thân mình có tình cảm giống con người, điều đó chỉ khiến tôi dễ dàng bị khống chế. Nếu bị kẻ thù, nhất là gia tộc Gree nắm được điểm yếu, chẳng mấy chốc tôi sẽ bị tiêu diệt. Không chỉ tôi, mà cả những người chẳng may "bị" tôi dành tình cảm cho cũng sẽ vạ lây mà nhận cái kết cục thảm khốc.


Tôi đang lý sự cái gì mà vớ vẩn thế này, quanh đi quẩn lại cũng là vì đang nghĩ cho Thái tử sao? Điên thật đấy.


Có lẽ CPU của tôi đã bị chập chỗ nào rồi. Phần mềm, ổ cứng hoặc mấy file dữ liệu quan trọng chắc chắn đều đã bị lỗi. Cho nên đầu óc tôi lúc này lại tưng tửng đến kỳ lạ, chẳng phân biệt nổi mình đang có cảm giác gì.


Tôi cứ nằm đó thêm một lúc, nhìn trời nhìn đất nhìn cây cối... cái gì trong tầm mắt cũng bị tôi nhìn thủng hết.


"Em... sao lại thành ra nông nỗi này?" Dương Dương đột ngột lên tiếng. 


Tôi khẽ cười nhạt: "Câu hỏi của anh chung chung quá, em không trả lời được..."


Đúng ra thì tôi chẳng hiểu Dương Dương muốn hỏi tôi vì sao lại có bộ dạng như quái vật thế này hay anh thắc mắc chuyện tôi đã chết rồi mà vẫn còn nhăn răng ở trên đảo Bạch Long Vĩ. Phải, tôi đã ngưng thở trong vòng tay Dương Dương và đã bị Vương tử hỏa táng từ đời tám hoánh rồi.


Nếu Dương Dương thắc mắc bộ dạng khó tả của tôi bây giờ thì tôi chỉ có thể nói rằng là do cái đảo chết tiệt này toàn cạm bẫy và tôi là kẻ thua cuộc trong trò chơi thám hiểm. Còn nếu anh muốn hỏi vì sao tôi còn sống đến giờ này thì tôi chẳng đủ bình tĩnh để trả lời anh rằng cô Quận chúa yêu quý của anh lỡ tay giết tôi hai lần nhưng không thành, và tôi cũng đã giết một phần linh hồn của cô ta. Giữa tôi và Dương Dương ngay từ đầu vốn không có khoảng cách. Nhưng hiện tại thì giữa hai chúng tôi lại có một bức tường vô cùng lợi hại, bất kể lúc nào nó cũng có thể đè bẹp tôi. Mà bức tường này lại kết cấu vững chắc và liên tục được gia cố bởi cả tấm chân tình của Dương Dương. Anh chưa lúc nào thôi thương nhớ Quận chúa Thu Sa. Trong cuộc chiến sống còn giữa tôi và Quận chúa, Dương Dương chắc chắn sẽ không thể vì tôi mà vô tình với cô ta.


Dương Dương không nói gì nữa, chỉ buông hơi thở một cách nặng nề. Cả người anh bỗng chốc gục xuống, giường như chẳng trụ vững nữa mà ngả người đổ sang gốc cây kế bên. Trong vài giây tôi đã sợ là Dương Dương vì lý do nào đó mà sắp... tèo, nhưng sau thấy hơi thở anh vẫn đều đều, chỉ hơi chậm so với bình thường thôi tôi mới bớt thất kinh. Tôi không khỏi tự cười mình, đã thành thế này rồi mà còn lo lo lắng lắng cái gì chứ.


"Dương Dương! Em muốn về nhà!" Tôi nói đầy mệt mỏi, và cả sự tuyệt vọng sâu sắc. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại nhắc tới chuyện này. Tôi muốn về nhà hay điều tôi thực sự muốn là Dương Dương quay lại với tôi? Tôi vẫn nhìn bóng lưng quen thuộc kia mà thổn thức: "Anh chẳng phải đã hứa sẽ đưa em về nhà đấy thôi. Dương Dương, đưa em về nhà đi!"


Dương Dương lại im lặng. Sự im lặng này thực khiến tôi muốn nổi điên. Cái vẻ lưỡng lự, trầm ngâm này cũng đồng nghĩa với việc tôi thực sự đã mất Dương Dương rồi. Trong lòng anh đã không còn vị trí nào cho tôi nữa. Nhất là sợi dây anh đang đeo trên cổ kia, tôi đã thấy nó ở chỗ Quận chúa. Việc này đã quá rõ ràng, Dương Dương đã chọn Quận chúa, chỉ là tôi cứ ương bướng không chịu chấp nhận.


Sau cùng đúng là tôi đã nổi đóa:


"Khốn kiếp! Anh chôn tôi xuống đất làm gì? Anh lấp luôn đất lên đầu tôi đi, và đừng bao giờ moi tôi lên nữa."


Dương Dương lúc này mới có phản ứng, anh đứng dậy rồi lặng lẽ tiến về phía tôi. À không, đấy là tôi nghĩ thế chứ ngược lại anh đang dần rời khỏi tôi. Bóng dáng anh cứ thế xa dần mặc dù tôi vẫn nghe được từng hơi thở khó nhọc cùng những giọt nước mắt nặng nề thoát ra từ anh.


Anh tổn thương vì đã không thể lựa chọn tôi ư?


Đi hết đi, mấy người mau biến đi cho khuất mắt tôi. Đồ phản bội!


Tôi ghét nhất khi trong tâm can mình tồn tại tình cảm, bởi những lúc như vậy tôi thật yếu đuối và thất bại. Lúc này đây, sao tôi lại bi lụy như những con người nhu nhược.


... Sau cùng thì tôi lại tự mình oán trách mình quá yếu đuối, nỗi bực bội càng dâng lên khó tả. Buồn cười thật, là do bọn họ hại tôi ra nông nỗi này cơ mà. Nếu không bị kéo tới cái nơi chết tiệt này thì tôi đâu đến nỗi người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, quái vật cũng chẳng ra quái vật thế này. Cả ngày hôm đó tâm trạng tôi hỗn loạn chẳng nghĩ được cái gì với cái gì ngoài nỗi bực bội. Đổ lỗi đi đổ lỗi lại tôi cũng chẳng tìm ra được đối tượng nào đáng để tôi phải mệt mỏi trút hận. Nếu cứ đặt nặng Thái tử, Dương Dương, Anh Nhi, Quận chúa... trong lòng thì tôi càng không thể thoát ra khỏi cơn khổ sở. Tất cả bọn họ bây giờ đều không đáng để tôi tự dày vò bản thân.


Ba ngày bị chôn vùi dưới lớp đất một mình, sau đó thì tâm trạng tôi cũng dần tốt hơn. Quang cảnh núi rừng nơi đây vô cùng tĩnh mịch, không khí điều hòa, thời gian chuyển động cũng nhẹ nhàng. Về với thiên nhiên nên tâm hồn hoang dã của tôi tự nhiên bình ổn hơn thì phải.


Bỗng có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía tôi. Chẳng cần mất thời gian, tôi vẫn nhận ra bóng dáng khoác bộ cánh màu xám quen thuộc của tộc Tiên phảng phất mùi thân thuộc. Dương Dương đã quay lại. Lần này thì tôi đã nhìn thấy gương mặt anh, tiều tụy, mệt mỏi... Nam thần trong lòng tôi xem ra là đã gặp chuyện rất thê thảm.


Khi anh đã tiến đến gần và đứng trước mặt tôi, tôi buông giọng diễu cợt: "Hề hề, anh giờ mới tìm thấy dụng cụ để lấp đất lên đầu em à?"


Dương Dương thần sắc rất xấu, khẽ cúi người xuống nhìn quanh tôi một lượt.


"Em nghĩ anh nên đào cái hố khác đẹp đẽ và rộng rãi hơn, em nằm như này chẳng thoải mái chút nào." Tôi lại càng nhăn nhở.


Dương Dương quỳ xuống trước mặt rồi chăm chăm nhìn tôi, nếu không có lớp đất ở giữa thì là anh ta đang ngồi thẳng lên người tôi. Lúc này thì nụ cười của tôi tắt ngúm. Tròng mắt trắng dã đang chòng chọc nhìn tôi không phải của Dương Dương, nhất là cái cổ của anh dài bất thường đang vươn về phía tôi khiến tôi kinh hãi. Nó phải dài đến nửa mét, và trơn bóng nuốt nuột như bụng trăn. Kinh khủng hơn là cái lưỡi dài ngoằng của Dương Dương đang không ngừng vươn ra liếm láp mặt tôi cùng thứ nhớt nhãi tanh hôi kinh khủng.


Toi rồi, đây là cái thứ quái quỷ gì? Dương Dương sao lại biến thành Dương Ma thế này? Toàn thân tôi đã bị chôn chặt dưới đất, chẳng thể làm gì cả, đến hét tôi cũng không dám vì sợ mở miệng ra lúc này tôi sẽ nuốt phải cái thứ nhơm nhớp từ lưỡi của... Dương Ma đang chảy ròng ròng khắp mặt.


"Ta muốn..." Cái thứ chết tiệt đó bắt đầu nói. Cái giọng Dương Ma khản đặc nghe sao mà rùng rợn đến vậy.


Tôi cố cắn răng để không la hét. Chuyện quái gì đã xảy ra với Dương Dương, cái mùi quen thuộc cùng hình hài của anh sao lại ở trên một... thứ kinh tởm như này?


Tôi không biết phải gọi thứ quái dị trước mặt là gì nữa. Nó vẫn không ngừng liếm láp mặt tôi, tưởng như lớp da dẻ đẹp đẽ bên ngoài đã bị nó mút sạch, giờ chỉ trơ ra những mô thịt sần sùi đỏ hỏn. Hỡi ôi! Tôi tởm cái thứ này lắm! Nếu cái đầu tôi mà bị nó nhai rau ráu thì...


Nghĩ đến đã thấy buồn nôn. À, hành động của tôi giờ cũng nhanh như ý nghĩ, và tôi nôn luôn tại trận. Tất tần tật cái gì trong bụng cũng phun ra bằng sạch. Có khi cả ổ giun sán ký sinh cũng theo đà mà tòi ra hết. May mắn hơn thì cả Long Phục Linh cũng phải sổ ra.


Nhưng sau cùng thì những thứ tôi nôn ra còn kinh hoàng hơn những gì tôi tưởng tượng. Tôi nôn ra một đống... nòng nọc. Tôi chỉ còn biết trợn ngược mắt nhìn những sinh vật đỏ hỏn cuộn tròn trong những lớp màng nhầy nhẫy như quả trứng nước thi nhau ồng ộc phun ra từ họng tôi. Một... hai... ba... rồi bảy... tám... chín... Cứ thế cả đàn sinh vật kỳ lạ nối đuôi nhau trôi tuột ra khỏi họng tôi.


Dương Ma thì ngơ ngác nhìn tôi rồi nhìn cái đống ấu trùng cuộn mình trong lớp màng mỏng mỏng nhớp nháp. Cái cổ dài của Dương Ma cứ đung đưa đung đưa như thể thèm khát.


Cảm giác lúc này của tôi hai từ "kinh tởm" cũng không thể lột tả được hết.


Tôi vẫn cứ không ngừng phun ra đống trứng ấu trùng đó. Chúng nối đuôi nhau như những hòn bi lớn lăn lông lốc ra đất, cùng máu, dịch vị và mật...


Cái bọn trùng bao tử này ở đâu ra vậy chứ, sao lại ở trong bụng tôi? Chẳng lẽ giun sán ký sinh trong bụng tôi đều hóa thành tinh hết rồi nên trứng của chúng mới to và khiếp khủng thế này, còn tôi thì đang... đẻ ra chúng?


Tôi còn chưa hết kinh hoàng thì cơn đau ở bụng dội tới, ép ruột gan xoắn chặt lại mà tống khứ hết mọi thứ trong bụng ra. Kết thúc quá trình đẻ trứng bằng họng của tôi là cả chuỗi bi ve lăn lông lốc và một khối bùng nhùng nhầy nhẫy như bánh nhau của thai sản bắn ra. Khối bánh nhau này khá to nên lúc chạy tới cổ suýt nữa nó làm tôi nghẹn họng mà tắc thở. Nếu như trong mấy quả trứng nước kia là ấu trùng non thì khối bánh nhau này có thể là ấu trùng chúa. Một con giun sán chúa thành tinh chăng?


Dù trong tình huống nào đầu óc tôi vẫn không ngừng liên tưởng, chưa phút nào thôi.


Mặt tôi đã tím tái không còn biết trời đất gì nữa. Nếu như cơ thể tôi lúc này còn ở trên mặt đất thì chắc đã dẹp lép như xác ve rồi. Cả đống ấu trùng bùng nhùng nhớt nhãi và cái thứ quái đản với cái cổ dài ngoằng trước mặt tôi đây rốt cuộc là sao?


Tôi còn chẳng kịp ú ớ nói cái gì thì gã Dương Ma kia đã vươn dài cái lưỡi của hắn ra mà liếm láp mấy khối ấu trùng đỏ hỏn, từ miệng hắn thứ dịch vị thèm khát cứ chảy ra ròng ròng. Hắn cách tôi chỉ vài centimet, tôi chắc chỉ còn thiếu nước ngất xỉu đi vì quá khiếp đảm thôi. Sau cùng thì chẳng mất một giây lưỡng lự, cái lưỡi của Dương Ma cuộn lấy quả trứng nước còn đang phập phồng ấu trùng bên trong, rồi đớp tỏm vào miệng, sau đó là nhai rau ráu. Cái thứ âm thanh ngấu nghiến này tôi thề là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng nghe.


Dương Ma nuốt chửng quả trứng nước có chứa ấu trùng non một cách ngon lành, rồi cười sằng sặc, đầy thỏa mãn.


Tôi không muốn chứng kiến cảnh tượng này thêm một giây nào nữa. Nhưng thực tại lại phũ phàng hơn bao giờ hết. Dương Ma cứ thế lần lượt xử lý cả đống trứng nước còn đang nằm la liệt trên đất, âm thanh thèm khát không ngừng vang lên. Chuỗi hành động khiếp khủng cứ thế lặp đi lặp lại: liếm láp, nhai rau ráu, nuốt chửng, và cười hả hê. Đến cái khối như bánh nhau kia thì hắn dừng lại, quan sát nó đầy vẻ lưỡng lự. Cái khối bánh nhau này từ lúc nào đã giãn nở ra to hơn lúc mới bị tôi nôn ra, hình thù của nó cũng có chút biến đổi. Nó đã co quắp thành một bào thai dị dạng, không còn ở dạng bánh nhau hỗn độn nữa.


Thôi rồi, bào thai đó còn có mắt mũi lẩn khuất trong thớ thịt đỏ hỏn.


Đây phải nói là bộ phim kinh dị nhất mà tôi đã từng được xem.


Còn Dương Ma vì sao lại lưỡng lự khi đánh chén tới bào thai kia? Cơn thèm khát của nó vốn không thể nào đừng được, vậy mà giờ lại tan biến hết.


Dương Ma đảo mắt sang nhìn tôi. Chết tiệt, không phải nó đã đổi ý mà muốn xơi tái tôi chứ?


Nó chỉ đảo mắt sang nhìn tôi vài giây mà tim tôi như cả băng đạn bị kích nổ. Cứ thế đòm đòm trong lồng ngực. Vài giây sau đó thì cái bào thai mắc toi kia đột nhiên bùng nhùng như có thứ gì sắp chui ra. Cả khối thịt cứ ngọ nguậy dữ dội một hồi, rồi cả ti tỉ thứ âm thanh rích rích rích đáng nguyền rủa liên tục phát ra.


Dương Ma đổi hướng sang nhìn bào thai kia, bất giác cơ thể nó lùi lại đề phòng, thậm chí khi chưa thấy khoảng cách đủ an toàn nó còn lùi thêm một quãng nữa, chỉ chừa lại cái cổ vươn dài để quan sát. Nó thì còn lùi được chứ tôi thì chẳng có cách nào mà tránh xa cái thứ điên rồ đang không ngừng rích rích rích đầy quỷ dị kia. Tưởng như trong nó là cả đàn bọ sắp vỡ tổ đến nơi.


Nếu là đàn bọ ăn xác thường thấy trong các ngôi mộ cổ thì tiêu đời tôi rồi. Chúng sẽ ùa ra và chui vào mắt mũi mồm miệng tôi mà khua khoắng sạch bách cho tới khi chỉ còn trơ lại hộp sọ trắng hếu.


Đã bao lần tôi tự cảnh báo mình đừng có tự biên tự diễn kịch bản để rồi tự chuốc họa, nhưng trong những tình huống nguy ngập tôi không còn có thể điều khiển đầu óc cho linh hoạt được nữa.


Bào thai cựa quậy một hồi rồi bỗng nổ bụp một tiếng rõ đanh như quả dưa hấu chín mọng căng quá mà nứt toác ra. Từ trong nó tôi nhìn thấy xác một sinh vật hình thù kỳ dị đã nát bét gần hết, lẫn lộn cùng với đống bầy nhầy của nó là thứ dịch vàng như nước ối và huyết tương tung tóe xung quanh. Có vẻ ấu trùng này đang trong quá trình sinh trưởng nhưng chưa hoàn chỉnh, khi tiếp xúc với môi trường bên ngoài quá sớm đã không thích ứng được mà chết yểu.


Vậy ra trong bụng tôi có cả ổ trứng quái vật đang phát triển, quả nào "ngon" thì thành bào thai, quả nào không đạt tiêu chuẩn thì thành nòng nọc trong trứng nước.


Không, như vậy vẫn chưa đúng, sự thực còn phức tạp hơn thế. Đây không chỉ đơn giản là trứng của loài ký sinh. Cả quá trình trứng của sinh vật lạ này phát triển trong bụng tôi mà tôi không hề hay biết chắc chắn phải do bàn tay kẻ nào đó nhúng vào. Bất kể là kẻ nào đã bày ra âm mưu tàn ác và thâm hiểm như này cũng không để thành công cốc. Chẳng có lý do gì đưa cả đống thứ bùng nhùng này vào bụng tôi lại chỉ để thành trứng ung.


Đúng ra thì bào thai sẽ được cơ thể vật chủ là tôi nuôi dưỡng cho tới khi hoàn thiện rồi sẽ bị moi ra dù bằng cách này hay cách khác. Còn những quả trứng nước khi ra ngoài môi trường sẽ tự phát triển cho đến khi hoàn chỉnh và nở ra ấu trùng. Dù với cách thức sinh sản như nào, dạng bào thai hay dạng trứng nước, thì loài sinh vật gớm ghiếc kia cũng vẫn phát triển đầy đủ và ra đời. Con nào yếu thì chết, con nào khỏe thì sẽ tiếp tục sinh trưởng. Chúng đã được chắt lọc và đào thải ngay khi được tái tạo.


Còn vì sao cái đống trứng quái quỷ này lại ở trong bụng tôi và bị tôi nôn ra thì...