Edit: 笑顔Egao.
Nói xong câu kia, Chu Cẩn Sơ sờ sờ lông chó của Tiếu Lăng Tiêu, sau đó thực sự đi ra khỏi nhà.
Đậu má… Đậu má đậu má đậu má, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: tui muốn biến trở lại ngay lập tức…. Mau biến mau biến!
Hắn suy nghĩ sáng suốt, đẩy vuốt chó về phía trước thật mạnh, phát công! (Kamahameha? =)))))
Vô dụng….
Lại một lần nữa! Phát công!
Vẫn chẳng có tác dụng gì…
Chỉ có thể thử cách đi ngủ… Tiếu Lăng Tiêu nằm xuống, tập trung tinh thần nhắm lại đôi mắt chó, trong lòng nghĩ thầm mau mau đi ngủ…
Dù sao mấy lần biến thân trước đều xảy ra khi hắn đang ở tình trạng không tỉnh táo.
Cũng không có gì bất ngờ, hắn càng sốt ruột, lại càng không thể đi vào giấc ngủ. Tiếu Lăng Tiêu lăn qua lộn lại suốt một tiếng đồng hồ, nơron thần kinh vẫn tiếp tục ở trạng thái vô cùng hưng phấn.
Thật đau khộ… Hắn bò dậy, đi vào phòng ngủ của Chu Cẩn Sơ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một bịch thuốc an thần bổ não, dùng miệng chó miệng chó ngâm lọ bước vào nhà vệ sinh, thả xuống “choang” một cái, lọ vỡ ra, hắn dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm liếm chất lỏng trên sàn.
Chu Cẩn Sơ từ trước đến nay chưa bao giờ mất ngủ, nhưng gần đây lại có triệu chứng mất ngủ, y liền ra tiệm thuốc mua một ít dược phẩm chức năng, đợi đến lúc không thể ngủ được thì dùng một ít.
Bởi vì tâm trạng xuống dốc không phanh, ngủ cũng không ngon, Chu Cẩn Sơ thường xuyên cảm thấy khó chịu. Tiếu Lăng Tiêu cũng không biết phải làm sao, không còn cách nào khác đành ngậm một túi rễ bản lam đến cho y uống —— là loại rễ bản lam giang hồ vẫn đồn thổi trị được bách bệnh.
Uống xong thuốc an thần, Tiếu Lăng Tiêu tiếp tục cố gắng đi ngủ.
Kim giờ trên đồng hồ treo tường dịch sang vị trí tiếp theo, Tiếu Lăng Tiêu vẫn không buồn ngủ chút nào. Hắn cách vài phút lại nhìn lại mình, mỗi lần đập vào mắt vẫn là một đống lông chó, trong lòng biết rõ nãy giờ mình chỉ mơ mơ màng màng chứ chưa có ngủ.
Grrrr ——! Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: hắn thực sự muốn điên lên luôn rồi!
—— mười hai giờ đêm, Chu Cẩn Sơ quay về nhà một lần, cho Tiếu Lăng Tiêu ăn.
“Trung Khuyển…” Y cười khổ một cái: “Buổi tối mải suy nghĩ linh tinh, quên mất không cho mày ăn.”
“… Gâu.”
“Nhưng em ấy vẫn chưa khôi phục.”
“….”
“Tao chờ đợi gần bốn tiếng, tay vẫn luôn run, vẫn không đợi được gì cả.” Y chưa bao giờ sốt sắng như vậy, kể cà là lần đầu tiên đi thử kính, hay lần đầu tiên nhận giải thưởng, y vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh. Ngày hôm nay, y vẫn luôn cảm thấy không khí nhưu cô đặc lại, làm y khó thở, mỗi phút trôi qua giống như cả một thế kỷ.
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
“Ngẫm lại cũng phải…” Chu Cẩn Sơ nói: “Người và chó tráo đổi linh hồn, chuyện hoang đường như vậy làm sao có thể xảy ra? Biết đâu trên thế giới này, thực sự có một con chó giống Trung Khuyển như đúc thì sao.”
“… Ngao!”
“Tao quay về bệnh viện, mày ở lại trông nhà cẩn thận.”
“…”
Tiếu Lăng Tiêu trở mình, lật qua lật lại, đám lông nhẹ nhàng mọi ngày giờ phút này bỗng trở nên thật nặng nề, đè ép Tiếu Lăng Tiêu tới mức hắn chỉ muốn giật ra ném đi, hơn nữa một thân lông chó còn mang theo nhiệt độ của một cái lò lửa.
Haiz… Má nó… Sao lại không ngủ được nữa rồi…
Mãi cho tới khi trời lờ mờ sáng, kim giờ đồng hồ hiển thị năm giờ rưỡi, Tiếu Lăng Tiêu mới bắt đầu mệt mỏi.
Hắn mơ thấy rất nhiều giấc mơ lung ta lung tung, trong mơ đôi khi biến thành chó, một lát sau lại thành người, Chu Cẩn Sơ khi ở bên cạnh hắn vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thật ấm áp.
Cảnh tượng lướt qua rất nhanh, phảng phất như một chiếc đèn chập chờn phả ánh sáng vào mặt hắn, tựa như một bộ phim chiếu bóng cổ xưa.
Cuối cùng, cảnh tượng dừng lại ở một cánh đồng hoa rộng lớn, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên rùng mình một lát, tỉnh lại.
Bốn phía không quá tối. Cửa sổ chỉ mở ra một cái khe nhỏ, hơi lạnh ban đêm len lỏi vào trong phòng, làm rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay lên, ánh trăng nhẹ nhàng hạ xuống nền gạch trắng.
Mu bàn tay truyền tới cảm giác ấm áp, Tiêu Lăng Tiêu quay đầu lại, phát hiện Chu Cẩn Sơ đang nắm chặt lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Ngay sau đó hắn phát hiện, Chu Cẩn Sơ không nằm trên giường gấp dành cho người nhà, mà lại nằm bên mép giường của hắn ngủ thiếp đi.
Tiếu Lăng Tiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chu Cẩn Sơ.” Hắn vừa không muốn đánh thức giấc ngủ của đối phương, lại vừa hi vọng đối phương có thể nghe thấy.
Tóc Chu Cẩn Sơ hơi lay động một chút.
Tiếu Lăng Tiêu lại nhỏ giọng gọi: “Chu Cẩn Sơ.”
Lần này, Chu Cẩn Sơ bị đánh thức.
Y vừa nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Lăng Tiêu liền biết, người kia đã trở về.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Thanh âm Chu Cẩn Sơ thấp hơn hẳn so với mọi khi, tựa như sợ mình chỉ hơi lớn tiếng sẽ phá vụn giấc mơ này: “Em… biết anh là ai không?”
“Biết.” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Người em yêu.”
“…” Hầu kết Chu Cẩn Sơ lăn nhẹ, không hỏi vì sao hắn sinh bệnh, cũng không hỏi hắn có phải đã từng biến thành chó, chỉ bất ngờ thốt ra một câu: “Xin lỗi.”
“… A?” Tiếu Lăng Tiêu ngạc nhiên.
“Anh không nên không tin em.”
“… Không tin em?” Tiếu Lăng Tiêu ngồi dậy.
“Ừ,” Chu Cẩn Sơ thẳng thắn nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Thái độ em đối xử với Trung Khuyển, cách em tỏ ra rất quen thuộc anh, hai lần em giúp anh giải quyết rắc rối, còn cả quan hệ của em với Hàn Vạn Sơn nữa… khiến anh đột nhiên hoài nghi co phải anh cũng không hiểu về em nhiều như anh từng tưởng.
“Cái này là vì…” Nhìn thấy Chu Cẩn Sơ tin tưởng thẳng thắn nói cuyện với mình, Tiếu Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn vì mình từng giấu giếm y.
“Vì sao?”
“Ầy,” so với giải thích, Tiếu Lăng Tiêu càng muốn dùng một câu nói khắc thay thế câu trả lời: “Nếu như em biến trở lại thành người, anh sẽ hôn môi em, có thật không?”
“…” Chu Cẩn Sơ rũ mắt nhìn Tiếu Lăng Tiêu, nhìn Tiếu Lăng Tiêu tới lúc hắn bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, ngay sau đó, y vươn tay nắm lấy cằm Tiếu Lăng Tiêu, cẩn thận hôn lên một cách trân trọng.
“…” Tiếu Lăng Tiêu không nhắm mắt, hắn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên môi mình.
Không lâu sau đó, hàm răng cũng bị cậy ra. Chu Cẩn Sơ liếm hàm trên của hắn, thỉnh thoảng đảo qua đầu lưỡi hắn, rồi lại không ngừng dây dưa, cuối cùng trêu chọc đến mức bị Tiếu Lăng Tiêu gặm lại một cách tàn nhẫn.
“Anh…” Kết thúc một cái hôn, mặt Tiếu Lăng Tiêu đỏ chót: “Sao anh lại thành thạo đến như vậy?”
“À…”
Một chữ “À” còn chưa ngân hết, Chu Cẩn Sơ nhìn hai cánh môi hồng hồng của Tiếu Lăng Tiêu, lại tới gần, bắt đầu hôn dọc từ mũi của hắn hôn lên, hôn một cái lên mí mắt của hắn, lại chuyển qua mắt hắn, môi hơi mím, nhẹ nhàng ngậm lấy lông mi của Tiếu Lăng Tiêu.
“A… Ngao ngao…” Tiếu Lăng Tiêu bị hôn đến run rẩy, bắn đầu ngọ nguậy quắn quéo không yên. ( Editor: em cũng quắn ;;A;;)
Ngay vào lúc này, y tá đột nhiên mở cửa bước vào, nâng đèn pin lên kiểm tra phòng bệnh.
Á!” Cô nàng kinh ngạc chỉ vào Chu Cẩn Sơ gào lên: “Này này, anh dù gì cũng là ngưởi nổi tiếng, sao anh có thể làm như vậy với một bệnh nhân tâm thần!!!”
“Không phải không phải!” Tiếu Lăng Tiêu hoảng sợ rồi, vội vàng khoát tay nói: “Tôi khỏi bệnh rồi! Cả hai quá kích động nên mới ôm nhau thôi!”
“Ồ…” Y tá cũng mừng thay cho hắn: “Để tôi gọi bác sĩ Khương tới kiểm tra.”
“… Làm phiền chị rồi.”
Y tá đi, Tiếu Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Khương cũng sắp tới mất rồi… Nói tóm lại, em đối xử với Trung Khuyển như vậy, còn có cách em tỏ ra quen thuộc đối với anh, đều là vì… em, em… linh hồn em xuyên vào Trung Khuyển… Còn giúp anh thoát khỏi rắc rối là do ngẫu nhiên, đến chuyện cha nuôi… Ông ấy thực sự là cha nuôi của em, bọn em quen biết ngay trong viện tâm thần này, sau này anh có thể hỏi bác sĩ Khương…”
“Không cần,” Chu Cẩn Sơ nói: “Em nói cho anh nghe là được rồi.”
“Ầy, hì hì…” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu cười cười, sau đó dùng ánh mắt len lén liếc Chu Cẩn Sơ, hỏi: “Nếu, nếu vậy… Chúng ta hôn cũng hôn rồi… Như vậy có thể coi như, anh là bạn trai của em sao?”
“Phải,” Chu Cẩn Sơ nở nụ cười: “Bạn trai, lão công, gọi cái nào cũng được, tùy em chọn.”