Edit: 笑顔Egao.
… Chẳng mấy chốc sẽ biết?
Tiếu Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn Chu Cẩn Sơ, trong lòng gào thét tui muốn biết ngay bây giờ cơ!!!
Trong lòng hắn đương nhiên biết Chu Cẩn Sơ không bất lực, vì hắn không chỉ nhìn thấy, còn từng dùng chân chó đạp cái-gì-gì-đó của Chu Cẩn Sơ không ít lần. Độ dài, độ thô, độ cứng của cái-gì-gì-đó đều rất khả quan, lúc dùng chân chó đạp hắn tốn không ít công sức mới đè được nó. Tiếu Lăng Tiêu chỉ muốn biết Chu Cẩn Sơ có phải gay hay không. Hắn quan sát suốt hai năm vẫn không xác nhận được, vì Chu Cẩn Sơ rất ít khi tỏ ra hứng thú với ai đó, hơn nữa Chu Cẩn Sơ là một người rất kín đáo, mỗi lần DIY đều nhốt Tiếu Lăng Tiêu bên ngoài, còn đeo earphone, Tiếu Lăng Tiêu nằm ngoài cửa nghe trộm vô số lần vẫn không phân biệt được nhân vật chính trong AV là hai nam hay một nam một nữ. ( Egao: làm tui bỗng dưng nhớ đến cái lần bạn Tiếu dùng lốt chó vào nhà vệ sinh để DIY…)
Nhìn Tiếu Lăng Tiêu đang ngơ ngác, Chu Cẩn Sơ bổ sung một câu: “Vì vậy không cần phải gấp.”
“…”
Chỉ số thông minh chỉ nằm giữa chỉ số IQ của chó và người bình thường của Tiếu Lăng Tiêu hiển nhiên không đủ để ứng phó với loại ám hiệu trình độ cao như thế này, con ngươi đảo trái đảo phải, trong lòng không ngừng suy đoán ý nghĩa của câu nói này rốt cuộc là Chu Cẩn Sơ cũng thích mình hay là không.
Nhưng mà… bản thân hắn có cái gì xứng đáng để đối phương thích đâu?
Khi lập kế hoạch theo đuổi người ta, hắn cảm thấy hi vọng duy nhất là dính lấy đối phương. Chu Cẩn Sơ là con sâu lười, bản thân mình vứt bỏ thể diện quấn quít dính lấy đối phương, biếu đâu ngày nào đó đối phương lại không nỡ từ chối hắn thì sao?
Vậy bây giờ… đang xảy ra chuyện gì? Nội tâm Chu Cẩn Sơ đã bắt đầu rộng mở chào đón hắn?
Cũng có thể là do hắn tưởng bở, sự thật là Chu Cẩn Sơ yêu người khác, y nói “Tôi có gay hay bất lực hay không, không phải chẳng mấy chốc cậu sẽ biết hay sao.” biết đâu là y muốn ám chỉ mình sắp công bố người yêu?
Tiếu Lăng Tiêu đoán tới đoán lui, cảm thấy vẫn là chỉ số IQ của mình không đủ.
“Làm sao thế?” Chu Cẩn Sơ: “Có vấn đề gì sao?”
Tiếu Lăng Tiêu trả lời: “Đầu tôi có vấn đề…” ( =)))))
Chu Cẩn Sơ: “…”
“Chu… Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu co cả chân lên ghế salon, bò vài bước về phía Chu Cẩn Sơ: “Bây… bây giờ cho tôi biết luôn được không?”
Chu Cẩn Sơ vươn tay vỗ vỗ trán Tiếu Lăng Tiêu: “Đừng nghịch.”
“…”
“Chỉ kém một chút xíu nữa thôi, nên… đợi một thời gian nữa đi.” Hiện tại chọc thủng tầng cửa sổ giấy này vẫn quá sớm, Chu Cẩn Sơ muốn dùng thời gian xác nhận lại tình cảm của mình, mới chính thức quyết định ở bên nhau, nếu không trong tương lai sẽ xảy ra chuyện phiền phức. Vừa nãy khi nghe Tiếu Lăng Tiêu phun ra hai chữ “bất lực”, y bỗng nhiên có chút xúc động thốt ra một câu ám chỉ.
“A…” Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy trong lòng mình như có một con sâu, khiến hắn ngứa ngáy vô cùng, tạm dừng một lát, lại chưa tắt hi vọng tiếp tục thăm dò: “Anh có ý kiến gì về việc công khai người yêu không?” Nếu công bố cho tất cả mọi người biết, như vậy chẳng phải hắn sẽ hỏi thăm được?
“Hả?” Chu Cẩn Sơ sửng sốt một lát, sau đó mới đáp: “Tôi không có ý kiến, thế nào cũng được.” Đối với Chu Cẩn Sơ, chỉ cần đối phương vui vẻ là được. Nếu đối phương muốn công khai, y sẽ công khai; đối phương muốn giấu kín quan hệ vì lí do riêng tư, y cũng sẽ đáp ứng. Công việc của Chu Cẩn Sơ rất bận, từ góc độ cá nhân mà nói, y cũng không hi vọng có người theo đuổi mình, y vẫn luôn tin tưởng tình cảm được sinh ra từ trái tim, không cần tuyên dương ra ngoài để người người đều biết, cũng không cần cả thế giới đều phải ủng hộ. Nhưng y cũng biết trên đời này vẫn có người muốn yêu đương một cách quang minh chính đại, tỉ như cái tên Nghêu Thuấn Vũ luôn kiêu ngạo khoe ra tình yêu của mình.
“…!!!” Kết thúc thăm dò, Tiếu Lăng Tiêu ngầm tính toán trong lòng, cảm thấy tỉ lệ Chu Cẩn Sơ cũng thích mình có vẻ rất cao, hưng phấn đến mức muốn dùng cả bốn chân nhảy cẫng trên sofa.
Sau đó, trong lúc thảo luận kịch bản, Tiếu Lăng Tiêu nửa cố ý nửa vô tình nhích lại gần Chu Cẩn Sơ. Chu Cẩn Sơ giả bộ không phát hiện, ngồi yên không nhúc nhích. Cuối cùng, Tiếu Lăng Tiêu rốt cuộc dán được một cánh tay lên người Chu Cẩn Sơ. Vừa mới dán lên tay hắn lập tức văng ra như bị điện giật, toàn thân nóng đến mức sắp nổ tung, sau đó lại dán, lại văng, lại dán, lại văng, Chu Cẩn Sơ nhìn hắn lăn qua lăn lại, trong lòng có chút buồn cười.
Khoảng mười một giờ, Tiếu Lăng Tiêu đến siêu thị mua thức ăn. Chu Cẩn Sơ vốn muốn đi theo hắn, nhưng Tiếu Lăng Tiêu lại khăng khăng muốn đi một mình —— Chu Cẩn Sơ là minh tinh nổi tiếng, sao có thể để y nghênh ngang ra đường được?
Đến siêu thị, Tiếu Lăng Tiêu không chỉ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, còn tiện tay hốt một đống đồ gia dụng. Chỗ đồ gia dụng này đều là những món Tiếu Lăng Tiêu cho rằng có thể nâng cao chất lượng sinh hoạt, lúc còn làm chó hắn vẫn luôn muốn sắm cho “chủ nhân”, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nhét vào giỏ hàng mang về.
—— Tiếu Lăng Tiêu loay hoay trong bếp nửa giờ, bưng ra sáu món ăn.
Chu Cẩn Sơ nhìn bàn ăn, hỏi: “Nấu như vậy có nhiều quá không?”
“…” Tiếu Lăng Tiêu không thể làm gì khác, chỉ phải trả lời: “Tôi sẽ cố gắng ăn hết…”
Đối với việc nên nấu món gì, Tiếu Lăng Tiêu đứng trong bếp do dự gần mười phút. Hắn cố gắng giảm số món ăn muốn nấu cho Chu Cẩn Sơ xuống còn sáu món, sau đó không quyết định được phải giảm tiếp món nào —— món nào hắn cũng muốn làm, bỏ đi một món hắn cũng khó chịu. Hắn lúc ấy đã nghĩ: Chu Cẩn Sơ ăn món xxxx chắc chắn sẽ rất vui vẻ, không thể bỏ món này… Nhưng mà Chu Cẩn Sơ cũng rất thích món xxxxx, món này nhất định phải giữ lại! Tổng kết một hồi lâu, Tiếu Lăng Tiêu quyết định mặc kệ, làm cả sáu món, để Chu Cẩn Sơ biết, những món y thích ăn, Hắn! Đều! Biết! Làm!!! Cùng lắm thì mỗi món làm một ít thôi…
Đúng như Tiếu Lăng Tiêu dự đoán, mỗi khi Chu Cẩn Sơ nếm một món ăn, gương mặt sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên là thế… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ thầm: muốn đối phó với con sâu lười như Chu Cẩn Sơ, cách tốt nhất là làm cho y biết, cưới mình về y có thể tiết kiệm bao nhiêu sức lực! Hồi còn đi học, hắn đăng kí môn tự chọn là “Nguyên lý mỹ học”, lúc ấy vị thầy giáo kia có nói, “thẩm mỹ” và “hữu ích” luôn gắn liền với nhau, thứ bản thân thấy có tác dụng sẽ khiến mình càng ngày càng vừa mắt… Thầy giáo còn nói, “thẩm mỹ” và “biểu hiện” cũng gắn liền với nhau, thứ gì nhìn thấy thường xuyên cũng sẽ càng ngày càng vừa mắt. (Egao: 1001 bí kíp tán trai, học tập đi các thím =)))
Thầy giáo của hắn vốn có thành tựu không nhỏ trong lĩnh vực học thuật, là địch thủ của một giáo viên trường khác. Giáo viên kia tham gia một chương trình truyền hình, sau khi nổi tiếng bắt đầu bận rộn không đối đầu với thầy giáo nữa. Thầy giáo công bố mấy bài luận văn nhằm vào tên kia đều không nhận được hồi âm, cuối cùng buồn đời không viết nữa, trái lại chạy tới forum sinh viên dạy đám con trai tán gái, kết quả không tồi.
Cách Tiếu Lăng Tiêu theo đuổi nam nhân cũng chỉ tuần hoàn hai nguyên tắc trên. Nếu theo đuổi thành công, hắn nhất định sẽ viết mail cảm ơn thầy giáo của mình.
Có thể thấy, Chu Cẩn Sơ rất thích bữa ăn này.
Tuy phân lượng mỗi món đều ít, nhưng dù sao cũng có tới sáu đĩa đồ ăn. Tiếu Lăng Tiêu tưởng rằng mình sẽ bội thực, ai ngờ hắn còn không kịp ăn no —— vì một mình Chu Cẩn Sơ càn quét hơn phân nửa bàn ăn.
“Đồ… đồ ăn có được không?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi.
“Ngon.”
“Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu nhìn vết nước sốt dính trên khóe miệng Chu Cẩn Sơ, chỉ chỉ vào khóe miệng của mình, nhắc nhở: “Chỗ này dính sốt…” Dù có dính nước sốt vẫn đẹp trai.
Chu Cẩn Sơ ngẩng đầu lên: “Chỗ nào cơ?”
Tiếu Lăng Tiêu:”Ở ngay chỗ này…”
“Không có mà?”
“Có…”
Chu Cẩn Sơ đột nhiên vươn ngón trỏ đặt lên mặt Tiếu Lăng Tiêu, lau chỗ hắn vừa chỉ, sau đó rũ mắt nhìn đầu ngón tay của mình: “Rõ ràng không có mà.”
“Tôi, tôi…” Tiếu Lăng Tiêu bị hành động của y làm sợ hết hồn: “Tôi nói là khóe miệng của anh!”
“A, thật ngại quá,” Chu Cẩn Sơ mỉm cười: “Là tôi hiểu lầm.”
“…”
Chu Cẩn Sơ cảm thấy bản thân mình có chút dị thường. Mỗi lần thấy Tiếu Lăng Tiêu lộ ra vẻ ngốc nghếch, y đều không nhịn được muốn trêu chọc hắn.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người ném chén đĩa vào máy rửa bát —— máy rửa chén nhà Chu Cẩn Sơ dùng rất tốt, mỗi lần đều rửa chén đĩa sáng lóng lánh.
“Vậy,” Tiếu Lăng Tiêu lên tiếng: “Tôi về đây…”
Hắn biết, Chu Cẩn Sơ có thói quen ngủ trưa. Chu Cẩn Sơ thực sự là một con sâu lười, ngày nghỉ nhất định sẽ nằm ườn trên giường cả buổi chiều. Hắn không muốn làm lỡ giấc ngủ của đối phương, làm y cảm thấy phiền chán —— oán khí của một người muốn ngủ mà không được đi ngủ có thể hủy diệt cả trái đất.
“Về sớm như vậy?” Chu Cẩn Sơ hỏi.
“Ừm,” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Tôi mệt, muốn đi ngủ trưa.”
“Mệt lắm sao?” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Nếu mệt quá thì ở lại nhà tôi ngủ một giấc, phòng cho khách vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ.”
“……….” Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, vào đúng thời điểm mấu chốt, rõ ràng được đối phương tung cành ô liu, Tiếu Lăng Tiêu lại bắt đầu lúng túng. Hắn nói: “Không, không cần, tôi sợ lạ giường…”
“Được rồi.”
Đợi đến lúc Chu Cẩn Sơ tiễn hắn ra cửa, lá gan của Tiếu Lăng Tiêu lại to ra một chút.
Hắn xoay người nói một câu “Hẹn gặp lại”, sau đó ra vẻ tự nhiên ôm đối phương một cái, tựa như huynh đệ cho nhau một cái ôm tạm biệt.
Chu Cẩn Sơ đứng im không nhúc nhích.