Khứu Giác Mất Linh

Chương 8




Thời tiết tốt xuất hiện nhiều ngày liên tiếp chợt thay đổi vào xế chiều ngày thứ sáu, trời bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa tầm tã. Gió thổi mạnh qua cửa sổ kèm theo hơi lạnh có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Văn Nhạn Thư gập laptop lại, đi vào trong phòng đóng những tài liệu vừa in thành một tệp. Xử lý ổn thỏa mọi công việc còn tồn đọng xong thì ngày mai Văn Nhạn Thư có thể rảnh rỗi về nhà ăn cơm với Trịnh Thừa Diễn rồi.

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc anh không kịp để ý thì sàn nhà phía dưới của cửa sổ phòng điều chế hương liệu đã bị nước mưa tạt vào tạo thành một vũng nước nhỏ. Không khí ẩm ướt kết hợp với các mùi hương khác nhau trong phòng tạo thành một mùi hương cực kỳ khó chịu. Văn Nhạn Thư đóng cửa sổ lại, cầm cây lau nhà lau khắp phòng một lần nữa.

Lau xong anh đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Sau khi dùng sức ấn vòi bơm mấy lần để cho những giọt xà phòng còn lại phọt ra hết, Văn Nhạn Thư lập tức ném cái bình nước rửa tay cuối cùng mà mình có này vào thùng rác, quyết định cuối tuần đi ra ngoài sẽ mua một chai mới mang về.

Nghĩ đến việc đi siêu thị mua đồ thì anh chợt nhớ đến cuộc nói chuyện nhạt nhẽo của mình với Trình Thừa Diễn, không nhịn được mà vừa chà xát xà phòng trong tay vừa cúi đầu cười cười. Văn Nhạn Thư cảm thấy bản thân có thể dựa vào cuộc đối thoại này mà tự tìm niềm vui cho mình.

Hiện tại vẫn còn cách giờ tan ca rất sớm, Văn Nhạn Thư cầm túi lên ra về sớm hơn mọi ngày. Người điều chế nước hoa ra ngoài tìm kiếm linh cảm là chuyện hết sức bình thường thế nên khi anh đi một lèo từ tầng mười hai ra đến tận cổng cũng không có bất kỳ ánh mắt hoài nghi nào nhìn anh. Thậm chí quản lý còn cảm thán một câu: “Vất vả rồi, tối nay còn có tiệc rượu, nhớ có mặt đấy.”

Chẳng ai lại đi tìm linh cảm dưới tiết trời âm u như thế này cả. Văn Nhạn Thư lái xe chầm chậm đi dạo, cửa sổ cũng mở he hé, vừa hưởng thụ cảm giác se se lạnh của gió mưa thu mang tới, vừa nghĩ phải dùng loại mùi hương nào để truyền tải thông điệp gì các thứ.

Đúng lúc này, mưa tạnh hẳn. Văn Nhạn Thư còn chưa nghĩ ra ý tưởng gì thì đã nhận được một cuộc gọi từ Trịnh Thừa Diễn. Anh bấm tiếp nhận cuộc gọi, vừa lấy chìa khóa mở cửa nhà vừa vội vội vàng vàng trả lời câu hỏi của đối phương. Khi Trình Thừa Diễn vừa định hỏi anh có bận hay không thì Văn Nhạn Thư đã giành trước trả lời: “Không bận gì hết.”

Vẫn chưa đến giờ tan làm, Trịnh Thừa Diễn ăn ngay nói thật, bảo: “Tôi có một vị đối tác hẹn gặp mặt đột xuất, thời gian tan ca có thể sẽ muộn hơn một chút. Hay là em về nhà tắm rửa trước đi, nhé?”

“Được.” Văn Nhạn Thư đặt chìa khóa nhà xuống bàn kim loại nhỏ, cảm thấy tiếng vang khi chìa khóa va chạm với bàn kim loại sẽ át mất giọng nói của mình nên anh trả lời thêm một lần nữa bằng giọng mũi.

“Nếu như tôi trở về muộn hơn dự định thì tôi sẽ không về qua nhà nữa. Em muốn đến đó trước thì…. ” Trịnh Thừa Diễn dừng lại một chút, im lặng lắng nghe hồi lâu mới xác nhận là bản thân mình không nghe sai: “Em về nhà rồi à? Tôi nghe thấy tiếng kêu của Mocha.”

“Tôi vừa về thôi.” Văn Nhạn Thư nhìn ống tay áo dính lông mèo của mình, nhẹ nhàng gõ vào đầu của Mocha một cái: “Đối tác của anh hẹn gặp mặt ở đâu thế?”

“Ở ngay gần công ty. Chắc có lẽ đối phương đã đến phòng họp chờ tôi rồi. Tôi đang chuẩn bị đi tới đó.”

“Vậy sau khi tôi tắm xong sẽ đến công ty đón anh.” Văn Nhạn Thư vừa kẹp điện thoại di động vào giữa vai và gò má vừa cầm túi thức ăn dành cho mèo đổ thêm vào trong chén của Mocha: “Phía trước cổng của công ty anh còn bị cấm dừng xe không vậy?”

Trịnh Thừa Diễn cầm văn kiện đứng dậy, khi đi đến cửa phòng thì nghe thấy câu nói của Văn Nhạn Thư. Hắn quay trở lại bàn làm việc, sau khi nhìn một vòng quanh bàn thì dẹp đống tài liệu qua một bên, chừa ra một chỗ trống rồi nói với Văn Nhạn Thư: “Hay là em đi thẳng lên văn phòng của tôi đi, tiện thể mua giúp tôi vài thứ.”

Văn Nhạn Thư đang thu xếp đồ đạc mà bản thân muốn mặc vào trong một cái túi, nghe thấy anh nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý cái rụp. Kết quả, Trịnh Thừa Diễn lại bảo: “Hoa trên bàn của tôi héo queo hết rồi, em có thể mua một bó mới giúp tôi được không?”

Hoa cỏ trưng bày trên bàn có thể phản ánh tâm trạng của người làm việc. Văn Nhạn Thư đã từng nghe đồng nghiệp chuyên môn khác trong công ty nói về chuyện này rồi thế nên anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, chỉ hỏi: “Anh muốn tôi mua hoa gì?”

Trịnh Thừa Diễn vội vàng đi đến phòng họp gặp đối tác, nói: “Loại nào cũng được.”

Sau khi cúp điện thoại thì hắn nhanh chóng mở cửa bước nhanh ra ngoài. Khi đi ngang qua bàn làm việc của thư ký thì bước chân của hắn chậm lại, gõ gõ xuống bàn của đối phương, hỏi: “Vưu Lâm, không phải lần trước tôi bảo cô giải quyết cái bình sứ cắm hoa màu trắng mạ vàng sao, nó còn ở đây không?”

Vưu Lâm ngẩng đầu lên, nói: “Tôi cất nó ở trong phòng tạp vụ rồi, sếp cần ạ?”

“Tìm nó rồi vệ sinh sạch sẽ nó đi, sau đó phiền cô lau khô rồi đặt lên bàn làm việc của tôi.” Trịnh Thừa Diễn nói xong câu này liền chuẩn bị cất bước, nhưng chưa đi được quá hai bước đã quay đầu lại nói thêm một câu: “À, người nhà của tôi sẽ tới đây vào khoảng năm giờ rưỡi, cô giúp tôi pha trà, đừng pha đặc quá nhé.”

Trịnh Thừa Diễn ước chừng năm giờ rưỡi vẫn còn hơi sớm một chút, vì lúc đó Văn Nhạn Thư chỉ vừa mới tới trước cửa tiệm hoa thôi. Anh dừng xe lại, mở cửa bước xuống. Khi đóng cửa xe, ống tay áo bị vén lên để lộ ra mặt đồng hồ màu xanh lam sáng như sao trời trên cổ tay, tô điểm cho làn da trắng trẻo của anh càng trắng hơn.

Đa số các loại hương liệu đều được chiết xuất từ mùi hương tự nhiên của thực vật. Văn Nhạn Thư chỉ cần ngửi một cái đã biết công dụng của bọn chúng. Anh đứng trước giàn hoa nhìn một vòng, cuối cùng chỉ vào hoa tử la lan của Vân Nam rồi nói: “Phiền cô gói cho tôi một bó hoa loại này.”

“Cậu tặng cho ai vậy?” Bà chủ cửa tiệm hỏi.

Sắc mặt của Văn Nhạn Thư không thay đổi gì, nói: “Cho anh nhà tôi.”

“À, vậy tôi gói thêm cho cậu cành hồng!” Bà chủ cửa tiệm vừa giơ tay về phía mấy bông hồng trong thùng bên cạnh đã bị Văn Nhạn Thư đưa tay ra cản lại. “Anh ấy trưng trong văn phòng, thanh nhã một chút là được rồi.”

Anh không rõ lọ hoa trong phòng của Trịnh Thừa Diễn trông như thế nào, nhưng mua bó nhỏ thì không hợp lý cho lắm. Văn Nhạn Thư quyết định trả thêm tiền để bà chủ bó một bó hoa lớn, đặt trên ghế trông có vẻ hơi chật chội.

Ngày mưa khiến cho đường xá ùn tắc hơn bình thường. Khi Văn Nhạn Thư chạy tới IDR thì cũng là lúc tất cả mọi người tan làm. Người người ra vào vô số kể, Văn Nhạn Thư ôm một bó hoa to như vậy đi vào công ty quả nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đây là lần đầu tiên Văn Nhạn Thư đến đây thế nên anh chẳng biết gì về các tầng lầu của nơi này, cũng không biết phòng làm việc của Trịnh Thừa Diễn ở đâu. Anh đi đến quầy lễ tân hỏi thử. Một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ váy đồng phục ngắn, chân đi giày cao gót thanh mảnh trả lời anh: “Là ngài Văn phải không ạ? À, tôi đoán nhầm rồi, ngài Trịnh có dặn dò chúng tôi là người nhà của ngài ấy sẽ tới, tôi cứ nghĩ sẽ là ba hoặc mẹ của ngài ấy đến.”

Năm đó khi Văn Nhạn Thư và Trịnh Thừa Diễn kết hôn với nhau cũng không công khai rộng rãi khắp nơi thế nên khi cô tiếp tân này nhận ra anh thì Văn Nhạn Thư có hơi bất ngờ: “Cô biết tôi à?”

Vưu Lâm nhấn nút để thang máy chạy xuống tầng trệt, nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út của văn Nhạn Thư, cười nói: “Biết chứ. Tất cả thông tin về người nhà của ngài Trịnh tôi đều biết rất rõ, việc đó sẽ khiến tôi có thể dễ dàng tặng quà cho từng người theo sở thích của họ vào những dịp lễ tết.”

Văn Nhạn Thư nghĩ đến bộ giấy bút mà anh thường hay mang theo khi đi ra ngoài tìm linh cảm, rồi giá gỗ chuyên dụng để trưng bày nước hoa được làm bằng gỗ tử đàn cực kỳ quý giá đặt ở trên bàn trong phòng điều chế hương liệu của anh, gật đầu cực kỳ hài lòng: “Cảm ơn cô.”

“Chỉ là việc nhỏ mà thôi, phần nhiều vẫn là do ngài Trịnh hiểu biết rất rõ sở thích của ngài nên đã căn dặn tôi đặc biệt chuẩn bị.” Vưu Lâm dẫn anh đi đến tầng mười hai: “Với lại tác phẩm của ngài cũng được rất nhiều người khen ngợi. Sản phẩm năm ngoái do ngài điều chế ra, lọ <Tuyên Ngôn Thay Thế> ấy, tôi cũng rất hay dùng nó.”

Đến phòng làm việc của Trịnh Thừa Diễn, Vưu Lâm bưng cho Văn Nhạn Thư một tách trà nóng cùng với một ít bánh ngọt, lúc rời đi còn giúp anh đóng cửa lại.

Phòng làm việc của Trịnh Thừa Diễn không náo nhiệt như đại sảnh ở tầng một. Nơi đây cực kỳ yên tĩnh và thanh nhã. Văn Nhạn Thư chậm rãi ăn bánh ngọt Vưu Lâm chuẩn bị, cuối cùng thì cũng không còn mứt hoa quả ở bên trên.

Vì quá nhàm chán nên Văn Nhạn Thư nhìn một vòng phòng làm việc của Trịnh Thừa Diễn, nhìn cảnh thành phố lên đèn hoa lệ qua cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của hắn. Ánh đèn hòa lẫn vào các tòa nhà cao tầng như một bức tranh đẹp đẽ được vẽ bằng mực.

Giống như là nhìn thấy vật gì đó trên kính, Văn Nhạn Thư nhìn sát vào cửa sổ một chút phát hiện đó là một bình hoa bằng sứ trắng mạ vàng trên bàn làm việc.

Bình sứ màu trắng đặt trên bàn làm việc màu nâu cực kỳ không hợp, cũng không biết vì sao thẩm mỹ quan của Trịnh Thừa Diễn lại kỳ dị đến mức này. Cái bình hoa đó cho dù là đặt ở bất kỳ chỗ nào trong phòng làm việc cũng đều không thích hợp, trông rất lạc quẻ.

Nhưng Văn Nhạn Thư vẫn đi qua bên đó nhìn bình hoa sứ trắng. Sau khi ước lượng được độ rộng và chiều dài của cái bình thì anh lấy ra mười cành hoa tử la lan mà mình đã mua lúc nãy, tỉa tót lại một chút rồi bắt đầu cắm hoa.

Anh là một người khi rảnh rỗi thì suy nghĩ sẽ dễ bay cao bay xa thế nên Văn Nhạn Thư đã nghĩ về lọ nước hoa <Tuyên Ngôn Thay Thế> mà lúc nãy thư ký nói. Đó là sản phẩm mà sau khi anh kết hôn với Trịnh Thừa Diễn được hai ngày đã điều chế ra. Nốt hương đầu và giữa đều là cảm giác vừa khổ sở vừa đắng chát, nhưng đến nốt hương cuối thì lại mang cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng và vui vẻ. Vốn dĩ anh còn tưởng sẽ không có mấy ai yêu thích loại nước hoa này.

Suy nghĩ bị tiếng mở cửa cắt ngang, Trịnh Thừa Diễn cầm tài liệu bước vào phòng làm việc: “Nhạn Thư.”

“Đàm phán xong rồi à?” Văn Nhạn Thư đang đặt bình hoa vào một vị trí trông đẹp mắt nhất, cúi đầu nhìn hai bàn tay dính bẩn của mình, nói.

“Vừa mới tiễn người lên xe.” Trịnh Thừa Diễn theo ánh mắt của Văn Nhạn thư nhìn xuống tay của anh, sau khi nhìn thấy thì hắn biết là bệnh cũ của anh lại tái phát rồi, bệnh sạch sẽ: “Em đi rửa tay đi, nhà vệ sinh ở bên kia. Sao em không để Vưu Lâm cắm hoa giúp cho?”

“Tôi không muốn khiến cô ấy trễ giờ tan làm.” Văn Nhạn Thư đi vào trong nhà vệ sinh. Trịnh Thừa Diễn nhìn những cành hoa bị anh cắt đang nằm lăn lóc xung quanh bình hoa, đưa tay dọn dẹp rồi ném chúng vào thùng rác. Những nhánh hoa còn lại thì hắn định sẽ mang về cắm trong nhà.

Sau khi làm xong những việc này, tiếng nước ở trong nhà vệ sinh vẫn chưa ngừng lại. Trịnh Thừa Diễn đi vào trong nhìn thử mới phát hiện Văn Nhạn Thư đang cực kỳ bất đắc dĩ rút tay ra khỏi vòi nước đang chảy.

“Sơ suất rồi.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Lát nữa trên đường về tôi sẽ ghé siêu thị mua mấy bình nước rửa tay về đây.”

“Không có chuyện gì đâu. Tôi cũng không tới đây thường xuyên.” Văn Nhạn Thư tỉ mỉ chà xát từng kẽ tay. Vì không gian của bồn rửa tay có hạn nên anh đứng qua một bên, nhường ra một khoảng trống cho hắn: “Anh cũng muốn rửa à?”

Trịnh Thừa Diễn bơm một chút nước rửa tay ít ỏi còn lại trong bình, bắt đầu chà xát tay. Chiếc nhẫn ở ngón áp út của hắn theo động tác mà lóe lên ánh sáng bạc chói mắt.

Chiếc Bentley của Trịnh Thừa Diễn được hắn đậu ở bãi đậu xe dưới đất, thế nên hắn ôm lấy bó hoa tử la lan còn sót lại rồi sóng vai cùng với Văn Nhạn Thư đi ra thang máy. Dọc đường đi, có vài cấp dưới ở đại sảnh chào hỏi với hai người, Trịnh Thừa Diễn cũng mỉm cười đáp lại, so với thường ngày thì hắn đã trở nên thân thiện dễ gần hơn rất nhiều.

Chủ nhân của bữa tiệc rượu cũng không giới hạn thời gian ra vào thế nên khi hai người đến nơi vào lúc bảy giờ rưỡi thì đã gặp được rất nhiều người cũng đến trễ giống như họ.

Loại tiệc như thế này có chút tự do. Những đại diện đến từ các công ty có chút tiếng tăm cũng sẽ chủ động đi lại bắt chuyện với nhau. Trịnh Thừa Diễn vừa mới lấy về một khay thức ăn khai vị nhỏ thì đã có một người quen đi về phía hắn. Đó là một người phụ nữ trung niên có mái tóc xoăn dài xinh đẹp.

Văn Nhạn Thư không quen biết đối phương nhưng khi người kia vừa đến gần thì anh đã đoán ra được mùi hương trên cơ thể của người ta chính là loại nước hoa mới ra mới của Chấp Vị.

“Ngài Trịnh, lại gặp mặt rồi.”

Đối phương hào phóng giơ tay phải ra, khay đồ ăn trên tay của Trịnh Thừa Diễn được Văn Nhạn Thư cầm hộ nên hắn mới rảnh tay bắt tay với đối phương nhưng chẳng bao lâu đã buông tay ra.

“Xin chào, Tổng giám đốc Trương.”

“Chắc hẳn đây là cậu Văn Nhạn Thư nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu.” Tổng giám đốc Trương nhìn về cặp nhẫn trên ngón áp út của hai người, nói: “Hai người là…”

“Chúng tôi đã kết hôn được hai năm rồi.” Trịnh Thừa Diễn thản nhiên nói.

Văn Nhạn Thư gật đầu cười với bà ta một cái, trong tay của anh còn bưng một khay đồ ăn nên không tiện bắt tay đối phương. Anh huých khuỷu tay vào cánh tay của Trịnh Thừa Diễn, ngay khi chồng mình quay đầu lại nhìn, anh nói: “Hai người các anh trò chuyện đi, em đi dạo xung quanh một lát.”

“Được. Nhưng khay đồ ăn này em phải giải quyết giúp anh trước đã.” Trịnh Thừa Diễn chỉ vào khay đồ ăn trong tay Văn Nhạn Thư, cực kỳ thân mật vỗ lưng của anh. Người ngoài vừa nhìn vào đã hiểu đây là một loại ám hiệu ý là “chờ anh.”

“Tình cảm giữa ngài và cậu Văn thật tốt.” Tổng giám đốc Trương nói.

“Một cuộc hôn nhân xứng đôi vừa lứa thì tình cảm của hai bên sẽ luôn mặn nồng như thế này thôi.” Trịnh Thừa Diễn cười nói.

Chủ đề trò chuyện giữa hắn và tổng giám đốc Trương chuyển từ cuộc sống thường ngày tới công việc đôi bên. Trong quá trình nói chuyện, dù Trịnh Thừa Diễn vẫn luôn duy trì thái độ vừa nhẹ nhàng vừa cực kỳ chuyên nghiệp nhưng khóe mắt lại nhìn về bóng dáng của Văn Nhạn Thư ở cách đó không xa.

Khi hắn nhìn thấy có người cầm bình rượu đi về phía của Văn Nhạn Thư thì sắc mặt khẽ thay đổi. Tổng giám đốc Trương ở bên cạnh thấy thế liền hỏi: “Sao vậy? Ngài Trịnh có ý kiến gì khác về việc tôi vừa nói hay sao?”

Trịnh Thừa Diễn thu hồi tầm mắt, nói: “Không có gì đâu, bà cứ nói tiếp đi.”