Khứu Giác Mất Linh

Chương 57: Ngoại truyện 1: Hai năm trước (1)




1.

Nhà hàng Luân Hà vừa khai trương không bao lâu, hoạt động chào mừng còn chưa kết thúc cho nên rất khó để tìm một chỗ trống trong bãi đậu xe.

Hai phút trước có một chiếc xe rời đi, Văn Nhạn Thư nhân cơ hội lái xe vào chỗ trống, tắt máy, ngồi yên tại chỗ ổn định lại tâm lý.

Về người hôm nay gặp mặt, Bùi Dương chưa cho anh xem ảnh chụp cũng không cho hai bên thêm thông tin liên lạc để làm quen với nhau trước, chỉ nói “Đảm bảo vừa lòng”.

Lúc Bùi Dương nói những lời này giống y như lần hồi cấp Ba cậu ta rủ anh xem phim người lớn hoặc lúc anh vừa mới về nước lại dẫn anh đi quán bar đồng tính vậy, tóm lại là khiến Văn Nhạn Thư cảm giác không tin cậy cho lắm.

Soi kính chiếu hậu sửa lại quần áo xong Văn Nhạn Thư mở cửa xuống xe. Bùi Dương không nói cho anh biết bất cứ điều gì về người kia, anh không có cách nào mua quà gặp mặt hợp ý, đành phải đi tay không.

Bãi đậu xe chật kín, lúc Văn Nhạn Thư xuống xe còn đụng phải chiếc Bentley màu đen bên cạnh. Hôm nay Văn Nhạn Thư mặc một chiếc áo gió mỏng màu be, sợ trang phục dính bẩn anh vội vàng cúi đầu xem xét. Chẳng qua hình như chiếc Bentley kia vừa mới được mang đi rửa, so với màn hình điện thoại di động anh lau mỗi ngày còn sạch sẽ hơn.

2.

Trịnh Thừa Diễn có thói quen đến sớm hai mươi phút trong mỗi cuộc hẹn. Hắn cởi áo khoác khoác lên tay vịn của ghế sô pha, lấy một cuốn tạp chí từ chiếc giỏ đan mây bên cạnh ra đọc.

Bùi Dương xoa xoa cánh tay: “Gọi món trước đi. Anh muốn gọi bò bít tết kèm sốt gì? Sốt phô mai xanh hay sốt Bearnaise?”

Trịnh Thừa Diễn không chớp mắt: “Chờ người đến rồi lại gọi, còn chưa biết người ta thích ăn gì mà.”

“Vậy thì gọi cánh gà Thụy Sĩ và trâu nướng than trước, món đặc sản chắc không tệ đâu.” Bùi Dương rút điện thoại di động ra, “Để tôi giục cậu ta.”

Trịnh Thừa Diễn vội vàng ngăn cậu ta lại: “Giục gì mà giục. Chẳng phải còn chưa tới giờ hẹn à, cậu kiên nhẫn chút đi, không chừng người ta đang trên đường đi rồi.”

Bùi Dương cầm di động còn chưa gọi đi, cười cười đập bả vai hắn: “Giám đốc Trịnh còn chưa gặp mặt đã bênh người ta thế này thì kết hôn là đúng quá chứ còn gì nữa.”

Trịnh Thừa Diễn lại dời ánh mắt về chuyện mục nước hoa trong tạp chí: “Đừng nghĩ xa như vậy. Hai bên còn chưa gặp mặt, ai biết người của cậu có tin cậy hay không.”

“Tin chứ, sao lại không tin!” Bùi Dương sắp tức chết rồi! Sao ai nấy đều âm thầm nghi ngờ ánh mắt của cậu ta thế?

Cậu ta chọc chọc vào tờ tạp chí: “Nhìn thấy không, nước hoa này, cậu ta thiết kế đó!”

Vừa lúc đó điện thoại Bùi Dương reo lên, cậu ta ấn nút nhận cuộc gọi: “Cậu đến rồi à? Đang phòng 3016 đây, trực tiếp đẩy cửa vào là được.”

Ánh mắt Trịnh Thừa Diễn dán vào một bức ảnh bên cạnh đoạn phỏng vấn trong tạp chí. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang rũ mắt điều chế nước hoa, ngón tay cầm ống Pipet mảnh mai xinh đẹp.

Trong bài phỏng vấn giới thiệu rõ ràng, đây là nhà điều chế nước hoa cao cấp của Nafeli, Văn Nhạn Thư.

3.

Đóng tạp chí lại, Trịnh Thừa Diễn thả cuốn tạp chí vào lại trong giỏi, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Tôi đi rửa tay chút.”

Bùi Dương nói: “Căng thẳng thì nói căng thẳng, vòng vèo thế làm gì.”

Phòng ăn có toilet riêng, vừa vào cửa rẽ bên tay trái. Trịnh Thừa Diễn quả thật đi rửa tay, lúc xả khăn giấy lau nước dính trên ngón tay còn cố ý thả chậm động tác.

Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng riêng vang lên, hắn ném viên giấy đi, hai tay cũng vừa vặn khô ráo.

Hai, ba bước đã bước ra khỏi toilet, Trịnh Thừa Diễn tự nhiên mở cửa phòng riêng ra. Người trong tạp chí lúc này đang đứng trước mặt hắn. Dáng người cao ráo, khuôn mặt nổi bật nhìn bắt mắt hơn cả ảnh chụp.

“Xin chào.” Trịnh Thừa Diễn nghiêng người nhường đường cho Văn Nhạn Thư, âm thầm giải trừ nghi ngờ về ánh mắt của Bùi Dương.

Trên đường đi Vặn Nhạn Thư suy nghĩ rất nhiều nhưng người trước mắt rất bình tĩnh khiến anh có hơi bất ngờ: “Có phải tôi đến muộn không?”

“Không có, tôi cũng vừa mới đến.” Trịnh Thừa Diễn đóng cửa lại.

Bùi Dương đứng dậy chào hỏi với Văn Nhạn Thư, mà Văn Nhạn Thư lướt qua cậu ta, nhìn ly nước đã vơi mất một nửa trên bàn.

Chủ động mở cửa chào đón anh cũng được, xoa dịu bầu không khí xấu hổ giúp anh cũng được, tóm lại khiến Văn Nhạn Thư cảm giác… Có đôi khi Bùi Dương cũng rất đáng tin cậy.

4.

Bàn ăn có bốn chỗ ngồi, Văn Nhạn Thư thấy đầu bên kia không có ai, đang chần chừ muốn ngồi đối diện người kia thì Bùi Dương nhanh chóng đẩy anh qua, sau đó đặt cái túi xách bên cạnh mình: “Cái túi này của tôi đắt lắm, cho nó một ghế riêng luôn.”

Bùi Dương đưa menu cho hai người bọn họ, còn bản thân thì cầm điện thoại trò chuyện giọng nói với móc áo. Văn Nhạn Thư đành phải thảo luận về những món ăn với người mà anh chỉ mới quen được vài phút, thậm chí còn không biết tên người ta, nói gần nói xa lộ ra chút cứng ngắc.

“Giúp Bùi Dương gọi cánh gà Thụy Sĩ và trâu nướng than đi, cậu ta nói món đặc sản chắc sẽ không tệ.” Trịnh Thừa Diễn nói.

Văn Nhạn Thư gật đầu, hỏi: “Anh thì sao?”

Trịnh Thừa Diễn nói tiếp: “Tôi gọi Trịnh Thừa Diễn, Thừa trong thượng thừa, Diễn trong bác diễn.”

Văn Nhạn Thư sửng sốt một lát mới nhận ra câu lúc nãy của đối phương đang làm nền cho câu này.

Anh không nhìn những bức tranh màu mè trên thực đơn nữa, ngẩng đầu lên tự giới thiệu: “Tôi tên Văn Nhạn Thư, Nhạn Thư trong ký nhạn truyền thư.”

“Dòng họ liên quan đến chuyên môn của em sao?” Trịnh Thừa Diễn cười hỏi.

Lần đầu tiên có người phát hiện ra chuyện này, Văn Nhạn Thư hỏi: “Anh biết?”

Trịnh Thừa Diễn chỉ vào tạp chí bên trong giỏ mây: “Bên trong có bài phỏng vấn của em. Trùng hợp là tôi cũng có một tác phẩm do em điều chế.”

Sự thận trọng mà Văn Nhạn Thư tích góp được trên đường đến đây đã biến mất trong bầu không khí nói chuyện nhẹ nhàng, anh vạch trần đối phương: “Không phải anh nói vừa mới tới sao, sao lại xem hết tạp chí rồi?”

Trịnh Thừa Diễn nói: “Mời nhìn được hai dòng Bùi Dương đã nói đó là em, hại tôi căng thẳng phải đi rửa tay.”

Bùi Dương nói chuyện với móc áo xong đúng lúc ngắt lời, tự vả câu nói trước đó của mình: “Căng thẳng gì chứ, tôi thấy anh nghe nói Nhạn Thư sắp đến muốn tranh mở cửa với tôi thì có!”