Khứu Giác Mất Linh

Chương 52




Lọ nước hoa này được Trịnh Thừa Diễn cất vào ngăn kéo tủ đầu giường. Vốn dĩ hắn định đặt ở một nơi dễ thấy hơn, nhưng lại nghĩ để trên mặt tủ rất dễ bị Mocha đụng phải, để bên gối lại sợ hắn và Văn Nhạn Thư thân thiết quá độ, mê man không tỉnh táo sẽ gạt rơi xuống sàn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên cất đi là an toàn nhất.

Nhưng sáng sớm ngày thứ hai sau khi nhận được nước hoa, Trịnh Thừa Diễn lại không kìm được mà lấy nó ra khỏi ngăn kéo. Đang dịp nghỉ lễ nên không cần dậy quá sớm, hắn danh chính ngôn thuận nằm trên giường lăn qua lăn lại thưởng thức lọ nước hoa trong tay, nhìn ánh sáng lướt qua thân lọ được mài nhẵn bóng, ngắm góc độ nào cũng khiến hắn không thể rời mắt.

Hắn lờ mờ cảm thấy hành động của mình lúc này khá quen thuộc, hồi tưởng lại một lát mới nhớ ra lần trước Văn Nhạn Thư đứng trong bồn tắm ở Khách sạn Grasse cũng dùng vẻ mặt này để nhìn chai nước hoa hắn tặng.

Khi đó hắn không chắc Văn Nhạn Thư có thích món quà đó hay không, bây giờ đến lượt mình mới có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác này. Thích chính là muốn cất giấu thật kỹ nhưng đồng thời cũng muốn cầm nó trong tay, ngắm nghía thật nhiều lần.

Trịnh Thừa Diễn nghiêng đầu nhìn người bên gối, Văn Nhạn Thư đang đắp chăn nằm quay lưng về phía hắn, ánh mặt trời mùa đông không quá chói chang in hoa văn của rèm cửa sổ lên bả vai lộ ra ngoài của anh, khiến người ta chỉ muốn nhào đến ôm thật chặt. 

Mà thực tế thì Trịnh Thừa Diễn cũng làm như vậy, hắn xốc chăn lên, quàng tay qua eo của Văn Nhạn Thư rồi ôm siết lại, thành công làm Văn Nhạn Thư đang mơ ngủ tỉnh giấc. 

Văn Nhạn Thư không có tính gắt ngủ, mà kể cả có thì cũng bị cái ôm lúc sáng sớm của Trịnh Thừa Diễn làm dịu đi. Anh thuận theo động tác ôm siết của đối phương mà vặn người quay lại, hé mở đôi mắt còn đang ngái ngủ: “Sắp muộn rồi à?”

“Làm nhiều quá nên phát điên rồi hả? Hôm nay được nghỉ.” Trịnh Thừa Diễn vùi đầu vào khoảng trống giữa cổ và gối của Văn Nhạn Thư, khuỷu tay hơi thu lại kéo cả người anh vào lòng: “Ngủ thêm chút nữa nhé?”

“Anh đánh thức em xong lại hỏi em câu này, anh có lương tâm không hả?” Văn Nhạn Thư cứ cảm thấy có cái gì đó lành lạnh cưng cứng cộm ở dưới người, nghiêng đầu nhìn mới nhận ra tay Trịnh Thừa Diễn ôm cổ anh còn đang cầm lọ nước hoa kia: “Anh đừng cầm nó mãi như thế.”

“Tối qua anh cầm cái khác em cũng nói như vậy.” Trịnh Thừa Diễn lướt tay phải xuống dưới ôm lấy mông Văn Nhạn Thư: “Rốt cuộc phải cầm cái gì thì em mới chịu đồng ý?”

“Nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh sẽ ảnh hưởng đến việc cất giữ nước hoa.” Văn Nhạn Thư không thèm lắm lời với hắn: “Dậy đi, Mocha đói rồi.”

“Không thấy con cào cửa, chắc vẫn đang ngủ.” Trịnh Thừa Diễn hơi dùng sức kéo Văn Nhạn Thư nằm lên người mình, chăn bị trượt hẳn xuống dưới, hắn vuốt ve đoạn xương cụt của Văn Nhạn Thư: “Tối qua quên không hỏi em, không phải loại nước hoa này còn chưa được tung ra thị trường hay sao? Em tặng cho anh sớm như thế, công ty không truy trách nhiệm à?”

“Em có quyền lựa chọn người trải nghiệm ưu tiên.” Văn Nhạn Thư bị hắn vuốt ve một hồi cảm giác rất ngứa. Anh lật tay giữ lấy bàn tay đang sờ loạn sau lưng lại rồi áp xuống giường: “Chủ yếu là sợ anh không có tự tin chiến thắng cuộc đấu thầu nên em mở cửa sau, để anh có thể làm quen với cảm giác biến hóa mà mùi hương này mang lại trước các đối thủ cạnh tranh khác.”

Trịnh Thừa Diễn đã xông vào cửa sau biết bao lần, hắn cười tủm tỉm nhìn cái người đang nằm trên ngực mình, rất vui vẻ khi bị đối phương kìm hãm hai tay: “Anh cứ tưởng em tặng anh làm quà sinh nhật.”

Sinh nhật Trịnh Thừa Diễn trùng với đêm giao thừa, người này không thiếu thứ gì, Văn Nhạn Thư còn đang phát rầu vì chuyện chọn quà, nghe hắn nhắc đến thì nói ngay: “Thế anh cứ coi đó là quà sinh nhật đi.”

“Làm gì có ai tặng quà sinh nhật trước nhiều ngày như vậy?”

Văn Nhạn Thư rũ mắt nhìn hắn một lúc lâu, sau khi cân nhắc kỹ càng mới nói ra suy nghĩ thật sự: “Thật ra còn có một nguyên nhân nữa, mặc kệ người cuối cùng chiến thắng cuộc đấu thầu là ai, em chỉ mong người đầu tiên xịt nó lên người là anh.”

Trong phòng lúc sáng lúc tối, nhưng trong mắt Văn Nhạn Thư lại là sự kiên định không thể nghi ngờ. Trịnh Thừa Diễn bỗng nhớ tới ngày hôm đó, Văn Nhạn Thư xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía đoạn phim quảng cáo Chấp Vị được chiếu trên màn hình lớn của trung tâm thương mại, thì ra ánh mắt đó không chỉ xuất phát từ sự cấp bách muốn ra mắt sản phẩm nước hoa mới do chính mình tạo ra.  

Hai tay bị Văn Nhạn Thư ấn dưới giường chợt có lực phản kháng, Trịnh Thừa Diễn gồng cơ tay lên, dễ dàng thoát khỏi sự kìm kẹp của đối phương, quay lại giữ chặt thắt lưng Văn Nhạn Thư để ngồi dậy, ngay lúc người trong lòng chưa kịp phản ứng đã bế bổng anh rời khỏi giường: “Thật ra cũng không phải anh không có tự tin giành được dự án này, anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ em dỗ dành anh mà thôi.”

Văn Nhạn Thư không hề lộ vẻ cảm động: “Anh đừng trẻ con như vậy.”

“Anh còn có thể trẻ con hơn nữa đấy.” Trịnh Thừa Diễn bước vào phòng tắm, đặt Văn Nhạn Thư lên bồn rửa mặt: “Hôm sinh nhật, anh chờ quà của em.”

Trong lòng Văn Nhạn Thư nảy ra một ý nghĩ nhưng không biết trong mắt Trịnh Thừa Lệ thì điều này có bị coi là qua quýt quá hay không, cho nên buổi tối khi đi siêu thị, mỗi lần đến một quầy hàng nào đó thì anh lại dừng ở đấy mấy phút, nghĩ xem có nên lấy thêm chút gì đó không. 

Trịnh Thừa Diễn không biết suy nghĩ trong lòng anh, cứ tưởng Văn Nhạn Thư yêu mà khó nói lên lời, cố tình kéo dài thời gian tiêu khiển, trà dư tửu hậu cùng hắn.

Thế là mỗi khi Văn Nhạn Thư đứng lại chỗ nào thì Trịnh Thừa Diễn bèn gạt hết những thứ anh nhìn vào giỏ hàng, khoai tây chiên mật ong trong quầy đồ ăn vặt, bút máy kiểu mới ở quầy văn phòng phẩm, quần dã chiến[1] ở quầy quần áo…

Xe đẩy không thể di chuyển lên phía trước, hóa ra là Văn Nhạn Thư đứng chặn đường: “Anh thích mặc loại này à?”

Trịnh Thừa Diễn ngoài mặt là một bộ nhã nhặn lịch sự, nhưng suy nghĩ trong lòng và lời nói ra miệng lại là một chuyện hoàn toàn khác: “Em mặc.”

Văn Nhạn Thư liếc xéo hắn: “Em không mặc, anh trả lại chỗ cũ đi.”

Trịnh Thừa Diễn chỉ đành nén đau bỏ đi món đồ mình yêu thích, đổi quần dã chiến thành quần lót hình viên đạn[2]. 

Từ siêu thị đi ra, hai người ăn ý rẽ về phía cửa hàng may mặc thường xuyên lui tới, Văn Nhạn Thư rất ít khi mua âu phục, trước kia đều đứng ngoài phòng thử đồ chờ Trịnh Thừa Diễn, hôm nay cũng đi dạo giữa một loạt các dãy treo quần áo, cuối cùng chọn một bộ màu đen nhìn trầm ổn nhất.

Cũng không phải vì nhìn nó ngầu hay trang trọng, Văn Nhạn Thư chọn màu đen vì biết rõ lần đầu tiên mình động lòng với Trịnh Thừa Diễn là lần đứng nhìn hắn từ cửa sổ phòng điều hương.

Hôm đó Trịnh Thừa Diễn đứng dưới lầu chờ anh cũng mặc một thân âu phục đen giống với màu xe của hắn, điều này khiến Văn Nhạn Thư rất có cảm giác thuộc về.

Lúc này Trịnh Thừa Diễn cũng xách theo một bộ âu phục màu lam đậm đi tới, giơ tay ướm lên người Văn Nhạn Thư, ánh mắt của hắn đã nói hết sự hài lòng.

“Tại sao lại chọn cho em bộ này?” Văn Nhạn Thư hỏi.

Trịnh Thừa Diễn ôm vai anh kéo vào phòng thử đồ: “Bởi vì năm đó khi em kết hôn với anh đã mặc màu này.”

Ngay lúc Văn Nhạn Thư còn đang đắm chìm trong câu trả lời của đối phương thì Trịnh Thừa Diễn đã quyết đoán đẩy anh vào phòng thử đồ nhỏ hẹp, sau đó chính hắn cũng chen vào trong. 

Khóa cửa lại, suýt nữa Văn Nhạn Thư đã vò nhăn chiếc áo vest đắt tiền trong tay: “Bên cạnh có nhiều phòng thử đồ còn trống như thế, sao anh lại cứ phải chui vào cùng một phòng với em?”

Trịnh Thừa Diễn cầm lấy bộ âu phục trên tay Văn Nhạn Thư treo lên móc trên tường: “Anh sợ em làm vạt áo sơ mi mắc vào khóa quần.”

Văn Nhạn Thư chỉnh lại hai vạt áo vest: “Em không phải anh.”

Trịnh Thừa Diễn sắp xếp cho anh xong thì thu tay lại, sau đó mới đưa bộ âu phục trên tay mình qua: “Mặc thử bộ này đi.”

Quần áo xếp thành chồng trên ghế sofa, hai người thay đồ không ai quấy rầy ai, thay xong cũng không nhịn được mà nhìn vào trong gương, tầm mắt tương liên về sau cũng không tách ra nữa. Trịnh Thừa Diễn ôm lấy Văn Nhạn Thư từ phía sau, tì cằm lên vai anh: “Người ta toàn là yêu trước rồi mới cưới, chúng ta thì hay rồi, làm ngược lại luôn.”

Văn Nhạn Thư mân mê nhẫn cưới trên ngón áp út của Trịnh Thừa Diễn: “Khứu giác mất linh, trình tự sai lầm.”

“Sao cơ?” Trịnh Thừa Diễn vẫn chưa biết tên của loại nước hoa mới, hắn rất tò mò với nửa câu đầu.

Văn Nhạn Thư sờ điện thoại trên giá đỡ cạnh tường, vờ như đang xem giờ: “Không có gì.”

Tầm mắt của Trịnh Thừa Diễn dõi theo động tác của anh rơi xuống màn hình điện thoại: “Mặc đồ hợp nhau như thế, mau tranh thủ chụp một tấm ảnh nào.”

Văn Nhạn Thư giơ điện thoại lên, không cần tốn sức căn góc chụp đã bắt được một tấm hình đẹp mắt. Sợ hai người ở trong phòng thử đồ quá lâu sẽ khiến người bên ngoài hoài nghi, anh vừa chụp xong đã tắt điện thoại, thay quần áo ra. 

Nhưng Trịnh Thừa Diễn lại không chịu, vẫn quấn lấy thắt lưng của anh không buông: “Vừa nãy anh vẫn chưa tạo dáng xong, em chụp nhanh như thế là đang vội mang ảnh đến tiệm rửa trước khi người ta đóng cửa à?”

Văn Nhạn Thư nghĩ những hiểu lầm mà anh từng gây ra trên người Trịnh Thừa Diễn sớm muộn gì cũng bị đối phương dùng một cách thức khác để trả lại cho bằng hết. Anh nghiêng mặt nhìn ra phía sau: “Anh muốn chụp dáng nào?”

Dừng như hắn đã đợi hành động này của anh từ lâu lắm rồi, Trịnh Thừa Diễn không đáp lại một câu dư thừa bèn rướn người hôn anh, tự nhiên như những lần Văn Nhạn Thư thắt cà vạt cho hắn xong sẽ ngẩng đầu nhìn lên, hay những lần thân bất do kỷ tan làm về đến nhà hoặc giống như một nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi chìm vào mộng đẹp. 

“Nhấn đi.” Trịnh Thừa Diễn hơi tách ra, nhắc Văn Nhạn Thư một câu rồi lại áp môi mình lên môi anh, chỉ chờ đến lúc trong album của Văn Nhạn Thư có thêm một tấm ảnh có thể mang lại nguồn cảm hứng cho anh mới chịu buông ra.

Hôm giao thừa, hai người bị một cuộc điện thoại của Vương Thính Tranh giục giã mau chóng lên đường về nhà. Cô giúp việc đã nghỉ lễ nên không có ai chăm sóc Mocha, hai người chỉ có thể đưa nó đi cùng, Văn Nhạn Thư ngồi ghế sau giữ con mèo.

“Lãnh đạo của Nafeli nghỉ lễ mà vẫn giao việc cho người ta à?” Trịnh Thừa Diễn nhìn qua gương chiếu hậu thấy cặp sách của Văn Nhạn Thư để trên đùi. 

Balo đựng mèo để mở, Văn Nhạn Thư chơi với Mocha đang thò đầu ra ngoài: “Lãnh đạo không giao việc, là chuyện người khác sắp xếp thôi.”

Trịnh Thừa Diễn đoán chừng là tạp chí thời trang nào đó gửi lời thăm hỏi đến Văn Nhạn Thư nên cũng không hỏi gì nhiều. 

Bóp chặt thời gian đi đường, lúc chiếc Bentley chạy vào vườn cũng là lúc đến giờ ăn cơm, Trịnh Thừa Diễn đỗ xe xong tắt máy, cửa ghế sau đồng thời mở ra, Mocha vọt xuống trước tiên.

Lần trước đến đây còn phải hẹn trước nắm tay đi vào diễn cảnh vợ chồng hòa hợp trước mặt người nhà. Lúc này chẳng cần ai nói gì mà hai người cũng tự nắm lấy tay nhau, tay phải Trịnh Thừa Diễn kéo balo đựng mèo có bánh xe lăn sải bước, bánh xe nhỏ lăn tròn phát ra tiếng động lạch cạch trên con đường trải gạch đỏ trong sân.

Văn Nhạn Thư hơi lo lắng: “Bọn họ có nhận ra điều gì không nhỉ?”

Trịnh Thừa Diễn làm như vè đọc nhịu: “Năm đó trong tiệc cưới em giả vờ hôn anh không sợ bọn họ nhận ra điều gì, lần trước về nhà chung chăn chung gối với anh cũng không sợ họ nhận ra điều gì, lần này làm thật rồi thì có gì phải sợ bọn họ nhận ra nữa?”

Kết quả Vương Thính Tranh lại nhận ra điều gì đó thật: “Sao mẹ lại thấy hai đứa con…”

Văn Nhạn Thư siết chặt đôi đũa trong tay, gắp lại miếng thịt ngỗng ô mai vô tình rơi xuống vào bát. 

Vương Thính Tranh nói tiếp: “Ân ái hơn trước.”

Từ trước đến nay Trịnh Thừa Diễn đều không thích bày biện tiệc tùng trong ngày sinh nhật, ngồi ăn với người nhà một bữa cơm cũng coi như chúc mừng rồi, sau khi ăn cơm xong, bát đũa trên bàn được dọn đi, thay vào đó là một bộ ấm chén. Trịnh Quan vẫn như trước đây, ngồi cách hắn một cái bàn, hai ba con thảo luận chuyện công ty.

Hai ba chén rượu trắng đổ vào cổ họng, Trịnh Thừa Diễn cứ nhớ thương mãi cái lúc về phòng cùng Văn Nhạn Thư để chúc mừng sinh nhật theo một cách thức khác, nhưng tiếc là Lão Trịnh thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, chốc chốc lại xách vò rượu rót đầy chén cho hắn. 

Trịnh Thừa Diễn chỉ đành dùng thủ đoạn cũ – giả say, đỡ trán, khoát tay, trầm giọng nói: “Ngày mai hẵng nói, con buồn ngủ rồi.”

Trịnh Quan vẫy tay gọi cô giúp việc cất ly rượu đi, thuần thục chuyển hướng xe lăn, trước khi đi còn lẩm bẩm một câu: “Cái thằng này, đúng là càng ngày càng kém cỏi.”