Văn Nhạn Thư không dính chiêu này, hôn hít ôm ấp gì đó trước khi đi ngủ Trịnh Thừa Diễn không bỏ sót cái nào, bây giờ nếu thực sự vào trong ngồi lên đùi của hắn chỉ làm tăng thêm thời gian tăng ca mà thôi, đến cuối cùng người phải thức đêm cùng lại là bản thân.
Anh bước đến cầm cái ly rỗng của Trịnh Thừa Diễn đi, lạnh nhạt nói: “Anh tiếp tục ôm Mocha đi nhé.”
Rửa sạch ly của Trịnh Thừa Diễn xong Văn Nhạn Thư thay bằng một ly nước ấm, lúc quay về phòng làm việc đặt ly bên cạnh tay hắn rồi rời đi ngay.
Vốn không định làm phiền, ai ngờ Trịnh Thừa Diễn lại vươn tay kéo anh về phía hắn: “Mocha không chịu để ý đến anh nữa, em cũng bỏ mặc anh.”
Sau khi bị đuổi xuống đất, Mocha không thèm ngồi lên đùi Trịnh Thừa Diễn nữa. Nó đang vểnh mông nằm bò bên cạnh tủ sách nghịch banh tập lực cổ tay của Trịnh Thừa Diễn, hoàn toàn không thèm liếc sang bên này dù chỉ một cái.
Suy nghĩ của Văn Nhạn Thư rất đứng đắn, nhưng anh không chịu nổi Trịnh Thừa Diễn còn bám người hơn cả Mocha. Lúc anh bị kéo vào lòng, mông như có máy cảm ứng ngồi đúng ngay vị trí tìm ngay được dáng ngồi thoải mái trên đùi Trịnh Thừa Diễn, ngoài mặt vẫn tỏ ra không tự nguyện: “Em có hơi buồn ngủ, không thể ở đây với anh quá lâu được.”
“Xong ngay đây.” Trịnh Thừa Diễn tắt máy tính, cất tài liệu sang một bên, lật quyển sổ bên cạnh ra.
Văn Nhạn Thư không cố tình nhìn trộm, nhưng góc độ này có nhìn gì cũng rất rõ. Anh cúi xuống nhìn thấy Trịnh Thừa Diễn viết ở giữa hàng đầu tiên của trang giấy trắng mấy chữ “Danh sách mua sắm”, tờ giấy không được dằn lại hơi bay bay, ảnh hưởng đến nét chữ rất nhiều.
Cánh tay đang đặt trên eo mình không hề có ý định dời đi, Văn Nhạn Thư bèn thay Trịnh Thừa Diễn dằn góc giấy lại, nhớ lại sáng nay Trịnh Thừa Diễn gọi anh là “Tổ trưởng Văn”, anh cũng học theo trêu hắn bằng cách gọi chức danh: “Giám đốc Trịnh, sao cả việc của bộ phận Logistic anh cũng kiêm luôn vậy?”
“Đây là những thứ phải sắm sửa cho gia đình vào dịp Tết, không có phần của công ty.” Trịnh Thừa Diễn liệt kê rất chi tiết, từ cái ăn đến đồ dùng, từ người đến mèo, do cỡ chữ lớn mà viết đầy cả hai trang giấy.
Có một số để dành mang về căn nhà ở ngoại ô, Trịnh Thừa Diễn vừa viết vừa hỏi: “Năm nay em có về với anh không?”
Văn Nhạn Thư nói: “Mọi năm cũng về cùng anh mà?”
“Mọi năm em ăn cơm xong là đi ngay, viện cớ công việc hai lần liên tiếp, tưởng anh không biết em không dám ngủ chung giường qua đêm với anh à?” Trịnh Thừa Diễn ngừng bút ngẩng đầu nhìn anh: “Năm nay không bỏ đi nữa nhé, được không?”
Văn Nhạn Thư cuộn góc giấy lại nghịch: “Sao cũng được, anh đừng có làm như đang dỗ con nít ấy.”
“Vậy em cũng đừng dễ xấu hổ như con nít nữa, làm nhăn hết giấy của anh rồi.” Trịnh Thừa Diễn giải cứu góc giấy đang bị cuộn tròn trong tay Văn Nhạn Thư, ở mặt giấy bên này không vuốt thẳng lại được, anh lật sang một mặt khác vuốt phẳng lại.
Văn Nhạn Thư nhạy bén, phát hiện ra trên đó có viết tên của mình: “Đây là gì?”
Trịnh Thừa Diễn giả vờ tỏ ra bối rối do bị tiết lộ bí mật, xòe lòng bàn tay ra vờ che lại, nhưng che không hề kĩ, Văn Nhạn Thư dễ dàng đẩy được tay của hắn ra.
Trịnh Thừa Diễn rất ít khi sử dụng quyển sổ này, không có nhiều bí mất bằng quyển sổ công việc luôn mang theo bên mình kia, nội dung trong này cũng không quá trang trọng.
Trang trước cũng là “Danh sách mua sắm”, Văn Nhạn Thư thấy những gì lần trước họ mua khi dạo siêu thị với nhau, dưới cuối còn có một câu không liên quan “Nhớ mang theo Văn Nhạn Thư.”
Lúc Văn Nhạn Thư viết tên của Trịnh Thừa Diễn trên quyển sổ công thức cũng nghiêm túc như vậy, anh lại bắt đầu giày vò góc trang giấy ấy: “Có phải từ khi ấy anh đã rất quan tâm đến em rồi không?”
Trịnh Thừa Diễn cố tình trêu: “Bộ không phải là do quá không quan tâm đến nên phải cố tình nhắc nhở bản thân phải mang em đi trong danh sách mua sắm à?”
Văn Nhạn Thư ra vẻ muốn rời khỏi đùi Trịnh Thừa Diễn: “Thời gian bầu bạn của ngài đây đã hết, tôi đi ngủ đây.”
Cánh tay của Trịnh Thừa Diễn siết chặt lại: “Ở lại với anh thêm chút đi mà, còn xíu nữa là viết xong rồi.”
Hắn lật lại về phía sau, viết ở cuối danh sách: “Kẹo bạc hà, số lượng mua tùy hình tình.”
Nhân lúc hắn đang dọn dẹp lại bàn, Văn Nhạn Thư đi trước một bước, Trịnh Thừa Diễn nhét văn kiện vào cặp tài liệu, tắt đèn xong vội vàng theo sau: “Có phải em cũng nên viết một câu ‘nhớ mang theo Trịnh Thừa Diễn’ trên quyển sổ công thức của em hay không?”
Văn Nhạn Thư không thèm quay đầu lại, nhưng cố tình đi chậm hơn: “Không quan tâm lắm.”
“Anh viết rồi, anh quan tâm mà.” Trịnh Thừa Diễn nắm tay anh. “Nefeli khi nào mới cho nghỉ vậy? Khi nào rảnh chúng ta cùng dạo siêu thị, dạo xong rồi về nhà xem phim không phụ đề.”
Tết năm nay vào đầu tháng Hai, nhân viên của Nefeli vừa nghỉ tết Tây không bao lâu đã bắt đầu thảo luận kế hoạch nghỉ lễ Tết ta tiếp. Ngày hôm sau lúc Văn Nhạn Thư đi làm tình cờ nghe được đồng nghiệp ở bộ phận khác xì xào thảo luận cả buổi, nhưng không ai biết rõ được ngày nghỉ chính xác.
Sau buổi họp sớm, Văn Nhạn Thư không quay về phòng điều chế, anh vòng đến bộ phận kế hoạch bao bì sản phẩm, cô Vân ở bộ phận này vừa thấy anh đến đã ngồi xuống lại rồi nói: “Tôi đang định tìm anh đấy, nghe trợ lý hành chính nói các anh vừa họp xong.”
Cô Vân là tổ trưởng của tổ A bên mảng thiết kế chai lọ, thành viên trong nhóm ai nấy đều có kinh nghiệm phong phú, giỏi suy xét tổng hợp thiết kế chai nước hoa trên mọi phương diện về thẩm mỹ, đến chất lượng cầm nắm, vật liệu, độ phù hợp. Gần đây Văn Nhạn Thư vẫn luôn giữ liên lạc trong công việc với họ.
Văn Nhạn Thư đặt một hộp bánh quy nhờ người ta gửi từ Pháp về lên bàn cô rồi nói: “Dạo gần đây làm phiền mọi người nhiều rồi, hộp bánh quy này nhóm mọi người cùng chia nhau nhé.”
“Tổ trưởng Văn khách sáo quá, thay mặt thành viên nhóm tôi cảm ơn anh nhé. Tối nay tăng ca cho họ nếm thử.” Cô vân kéo một chiếc ghế trước bàn ra: “Mời anh ngồi, chúng ta thảo luận một chút.”
Ở Nefeli rất hiếm khi thấy đích thân người điều chế nước hoa theo sát cả quá trình thiết kế kiểu chai. Do việc nghiên cứu sản phẩm của người điều chế diễn ra cùng lúc với công việc thiết kế chai của bộ phận đóng gói sản phẩm. Cho dù người điều chế có ý tưởng riêng trong mảng thiết kế cũng chỉ nhắc vài ý kiến với bên thiết kế vào ban đầu. Văn Nhạn Thư là người đầu tiên trong suốt chiều dài lịch sử của Nefeli tự mình đem cả bản thiết kế đến.
Bản phác thảo Văn Nhạn Thư vẽ là dáng chai nước hoa do Trịnh Thừa Diễn thiết kế, kiểu chai dạng vuông, bên trong là trái tim, cô Vân căn cứ theo dung lượng định mức trên thị trường rồi ước lượng điều chỉnh cần thiết mà vẫn không ảnh hưởng đến bản thiết kế gốc.
“Tổ trưởng Văn, nghe nói anh định thay đổi dạng nắp chai?” Cô Vân hỏi.
Lúc ở Grasse, khi Trịnh Thừa Diễn tự tay làm chiếc bình này đã dồn hết tâm sức lên thân bình, còn nắm chai chỉ sử dụng nắp bằng kim loại bình thường vừa với miệng bình mà thôi.
Sau đó Văn Nhạn Thư đem cả phương hướng thiết kế dung nhập vào trong dự án nghiên cứu, rồi thuận tiện nhớ lại cả quá trình trong lòng. Nói chính xác hơn, anh đã âm thầm tự mình hồi ức lại cả quá trình rung động với Trịnh Thừa Diễn, sau đó đã có được ý tưởng chính xác.
“Tôi muốn thiết kế nắp chai thành dạng mặt đồng hồ.” Văn Nhạn Thư không mang theo bản phác thảo, anh xắn tay áo bên trái lên chỉ vào mặt đồng hồ, hôm nay anh đã đeo chiếc đồng hồ có mặt đồng hồ màu xanh lam: “Trông giống thế này.”
Anh và Trịnh Thừa Diễn quen biết nhau từ một suy nghĩ hoang đường, cả hai bình yên sống cùng nhau suốt hai năm, rồi lại rung động với nhau vào một khoảnh khắc trùng hợp, sau đó con đường của họ sẽ còn rất dài.
Từ trên người Trịnh Thừa Diễn, anh đã có được tình yêu, mà thời gian, đã dạy cho họ phải yêu nhau như thế nào.
Gần đến cuối năm, tất cả công việc đều đang tiến hành liên tục theo tiến độ, Văn Nhạn Thư không đếm được mình đã chạy đến bộ phận thiết kế bao nhiêu lần, cuối cùng cũng lấy được bình mẫu.
Cùng ngày hôm ấy, anh đã giao nộp mẫu nước hoa được thông qua bởi bộ phận kiểm tra chất lượng trong công ty.
Dự án được anh in thành một album, chỉ đợi đến tuần sau sẽ được trình bày toàn diện trong cuộc họp lớn trước bộ phận quản lý cao cấp của công ty, sau khi nhận được toàn bộ phiếu tán thành sẽ đi vào giai đoạn kế tiếp, mà công việc bận rộn của anh cũng sẽ hoàn thành gần hết.
Văn Nhạn Thư rất có lòng tin với thiết kế của mình, vì vậy cuối tuần trước buổi họp lớn anh không hề có gánh nặng tâm lý, thậm chí còn nổi hứng, khi bị Trịnh Thừa Diễn đè ra hôn còn chủ động đưa lưỡi ra.
“Tâm trạng tốt lắm hửm?” Trịnh Thừa Diễn nhéo gáy anh rồi hỏi.
Văn Nhạn Thu gật đầu, gương mặt không nhìn rõ cảm xúc nhưng ngón tay lại túm chặt lấy dây thắt lưng áo choàng ngủ, lén lút tháo gỡ nút thắt con bướm, sau khi bị Trịnh Thừa Diễn phát hiện còn vu khống do hắn cọ làm nó lỏng ra.
“Em càng ngày càng gian xảo rồi nhỉ?” Trịnh Thừa Diễn ôm chặt anh: “Mocha dạy em chứ gì.”
Văn Nhạn Thư rất ít khi lớn tiếng rên trên giường, anh khẽ thở dốc, giọng nói nhựa hơn mọi ngày một chút: “Anh đừng gọi nó, lát nữa nó nghe thấy lại chạy vào cho xem.”
“Chức năng kia của nó mất rồi, học cũng như không.” Trịnh Thừa Diễn chống người phía trên Văn Nhạn Thư, khi đoạn hội thoại tạm thời kết thúc, lúc cuối cùng hắn sẽ hôn lấy vành tai của Văn Nhạn Thư, sau khi dứt ra sẽ ngắm nhìn anh thật lâu: “Sao hôm nay vui vậy hửm?”
Văn Nhạn Thư không nói rõ ra chỉ gợi ý cho hắn: “Khả năng công ty bên anh thầu thành công có cao không?”
“So với các công ty cạnh tranh trong nước có thể nằm ở trình độ khá cao, nhưng thật ra không dễ nói chắc, mỗi lần đấu thầu bọn anh đều sẽ tính toán nắm chắc được 60% cơ hội chiến thắng.” Trịnh Thừa Diễn thấy anh vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, tay hắn siết chặt hơn: “Sao vậy?”
Văn Nhạn Thư chê, đầu gối bất giác cọ lên eo Trịnh Thừa Diễn: “Thấp vậy.”
“Dự đoán cao quá sợ nếu kết quả không như ý sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nhân viên, vì vậy sẽ hạ thấp hy vọng, cao hơn mức yêu cầu một tí.” Trịnh Thừa Diễn đang làm chuyện lưu manh, nhưng miệng lại đang nói những lời đứng đắn: “Đương nhiên còn phải xem nhiều nhân tố khác nữa, trạng thái của người thuyết trình giành thầu vào hôm ấy cũng là một trong số đó.”
Ngón tay của Trịnh Thừa Diễn từ lần trở về từ Grasse đã phủ thêm lớp kén thô ráp, mọi sự tập trung của Văn Nhạn Thư với lời nói của đối phương dần chuyển sang cảm giác sinh lý trên cơ thể của mình, cơ bắp cả người phút căng lại, rồi lại ngã mạnh lên giường.
Bả vai ửng hồng, hơi thở dồn dập của Văn Nhạn Thư nặng nề hơn ban nãy, ánh mắt của anh dõi theo tờ khăn giấy lau tay của Trịnh Thừa Diễn, anh nói: “Nhưng em muốn anh thắng.”
Trịnh Thừa Diễn dường như hiểu được lời Văn Nhạn Thư chưa nói hết, chỉ cần Văn Nhạn Thư không đưa ra yêu cầu với hắn dưới dạng câu hỏi đồng nghĩa với việc anh đã mặc định hắn sẽ làm được.
Vì thế hắn cũng mặc định rằng mình đã nhận lấy nhiệm vụ này, hắn chọc vào cằm Văn Nhạn Thư rồi hỏi: “Vậy đêm nay ngậm giúp anh nhé, được không nào?”
Văn Nhạn Thư giúp Trịnh Thừa Diễn thoải mái cả đêm, cuối tuần nghỉ ngơi hai ngày, sáng thứ hai mặc bộ vest hiếm khi mặc, cổ tay vẫn mang chiếc đồng hồ màu xanh lam ấy.
Thiết bị trình chiếu trong phòng hội nghị đã được điều chỉnh xong. Các quản lý cấp cao của Nefeli và cả thành viên của bộ phận nước hoa ngồi bên dưới, Văn Nhạn Thư đứng trên bục, tấm vải nền chiếu hiện ra chủ đề của dự án lần này.
Sau khi kết thúc lời mở đầu, Văn Nhạn Thư dẫn dắt vào nội dung chính thức của cuộc họp hôm nay một cách tự nhiên –
“Đây là sản phẩm nước hoa mới nhất tôi vừa nghiên cứu thành công, tôi đặt tên cho nó là ‘Khứu Giác Mất Linh.”