Khứu Giác Mất Linh

Chương 38




Không gian phòng tắm trong khách sạn không hề lắp đặt cửa, chỉ có một lớp rèm che ngăn cách phòng tắm và bên ngoài, Văn Nhạn Thư nghe rõ tiếng nước chảy lộp bộp lên sàn, chiếc vali của Trịnh Thừa Diễn vẫn còn đang dựng đứng ở bên cạnh.

Lòng anh rối bời, bởi vì Trịnh Thừa Diễn không ngại xa xôi mà đến, cũng bởi vì ánh mắt khi đối phương mỉm cười nhìn anh dưới ánh đèn. Nhưng anh biết rõ cảm xúc này ngoại trừ cảm động và vui mừng, hơn hết là cảm giác tìm được chốn về khi gặp được người quen ở nơi xứ người.

Thần kinh khứu giác có vấn đề suốt hai hôm nay dường như được sống lại ngay giây phút anh mở cửa ra nhìn thấy Trịnh Thừa Diễn. Anh ngửi thấy hương gió biển mát lạnh của đêm đông, cảm nhận được ánh trăng vương lại nơi con hẻm nhỏ ở thành phố Grasse, mùi da ở cốp xe và vị bạc hà của kem cạo râu.

Có lẽ anh tự cho rằng công thức mùi hương sắp hoàn thành vẫn còn lâu mới đủ, bởi vì Trịnh Thừa Diễn vẫn luôn không ngừng mang lại linh cảm mới cho anh. Mỗi lần anh cảm thấy bản thân đang đắm chìm, trên thực tế đối phương hoàn toàn có thể kéo anh chìm sâu hơn, nhưng hắn không bao giờ để anh cảm thấy nghẹt thở.

Tiếng nước dừng lại, rèm cửa không thể ngăn lại mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm do khách sạn cung cấp, Văn Nhạn Thư tự mang theo sữa tắm gội đến, vì thế đến hôm nay anh mới biết sữa tắm ở giá đỡ trên tường có mùi hoa cam.

“Anh bay đến Pháp vào hôm nào?” Văn Nhạn Thư dựa vào chiếc tủ bên cạnh, hỏi.

Cả ngày hôm nay Trịnh Thừa Diễn vẫn chưa uống được bao nhiêu nước, giọng nói khàn đặc hơn cả lúc nghe qua điện thoại: “Gần giống như em.”

Văn Nhạn Thư cảm thấy mình bị lừa: “Vậy nên lúc em nhắn tin cho anh ở Quảng Châu, Paris, Grasse, anh vẫn luôn ở gần đấy à?”

“Cũng không hẳn là toàn bộ, sáng nay tôi mới đến Grasse, hôm qua vẫn còn đang bàn bạc về dự án ở Nice.”

Văn Nhạn Thư cúi đầu khều dây buộc áo choàng ngủ: “Hôm nay xong việc nên anh tiện đường đến Grasse du lịch hay sao?”

Trịnh Thừa Diễn cảm thấy uất ức mà hắn phải chịu đựng ở chỗ Văn Nhạn Thư sớm muộn sẽ dìm chết bản thân: “Tiện đường nào mà tiện, có ai đêm hôm không ngủ cố tình lái xe vội vàng đến gặp chỉ vì một cú điện thoại không? Hôm qua bận đến nỗi chân không kịp chạm đất, ước gì nhanh chóng kết thúc để đến gặp em, vội quá cả khách sạn cũng quên đặt.”

Văn Nhạn Thư bất cẩn khiến dây buộc lỏng ra liền vội vàng thắt lại, cẩn thận buộc thành nút thắt khó gỡ: “Đêm nay ở tạm nơi này cũng được.”

Trịnh Thừa Diễn cởi áo khoác ra, ra vẻ bông đùa trêu chọc anh: “Em sẽ không nửa đêm nửa hôm chạy sang phòng người khác ngủ như lần trước đấy chứ?”

“…” Văn Nhạn Thư nghe tiếng chuông cửa vang lên, xoay người bước ra ngoài: “Em đi lấy đồ ăn.”

Có lẽ đây là phong cách của khách sạn này, phần ăn tối Văn Nhạn Thư đặt cho Trịnh Thừa Diễn có tặng kèm một ly rượu vang, nửa thân dưới của Trịnh Thừa Diễn quấn khăn tắm, lúc ngồi xuống cạnh bàn búng nhẹ lên phần thân ly rồi hỏi: “Cái này cũng là của tôi à?”

“Ừm, lúc nãy em có uống rồi.” Vừa dứt lời, Văn Nhạn Thư sâu sắc cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Thừa Diễn ở sau lưng mình. Anh dời tầm mắt khỏi mấy chai hương liệu quý giá lấy được từ phòng trải nghiệm, quay người lại hỏi: “Sao vậy?”

Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Em không say đấy chứ?”

Văn Nhạn Thư biết đối phương đang nghĩ gì: “Chỉ nhấp một tí thôi, bây giờ em đang rất tỉnh táo.”

“Tỉnh táo thì tốt.” Trịnh Thừa Diễn cúi đầu tập trung nhét đầy cái bụng: “Ngày mai thức dậy không được giơ nắm đấm đánh tôi như lần trước nữa.”

Tay Văn Nhạn Thư siết mạnh, khều rách hết một góc nhãn dán trên chai nguyên liệu.

Ly rượu vang ấy, Trịnh Thừa Diễn cũng không uống được bao nhiêu, ăn cơm xong hắn nhấn chuông gọi người đến dọn chén, sau khi đánh răng rửa mặt xong mới cầm ly rượu vang bước ra ngoài ban công.

Ngoài ban công vẫn sáng đèn, Văn Nhạn Thư đang đệm cuốn công thức phối hương lên thành lan can viết vẽ gì đấy. Trịnh Thừa Diễn vừa đến gần, anh liền lật sang một trang mới.

Hành vi đề phòng quá rõ rệt khiến người khác không thể không chú ý, Trịnh Thừa Diễn khoác cánh tay trái lên lan can, nghiêng người hỏi anh: “Sợ tôi nhìn thấy à?”

Văn Nhạn Thư không hề chột dạ chút nào, anh lật lại trang trước rồi đưa cuốn sổ cho hắn: “Anh cứ xem thoải mái.”

Trịnh Thừa Diễn sao có thể không biết trên đó viết gì, hắn săn sóc làm hòa: “Em đặt kế hoạch quảng bá hay biểu đồ biến động của thị trường trước mặt có lẽ tôi còn cảm thấy hứng thú, những danh từ chuyên nghiệp này tôi cũng không hiểu được.”

Văn Nhạn Thư rụt tay lại, ánh mắt dán chặt lên số liệu tràn ngập khắp trang giấy: “Ảnh Mocha hôm qua anh gửi cho em là dì chụp giúp anh à?”

“Ừm.” Trịnh Thừa Diễn nhấp một ngụm rượu vang, hương rượu truyền thống, dù chỉ nhấp từng ngụm nhỏ ly rượu cũng rất nhanh vơi hết: “Nó cứ chạy vào phòng của em, chắc là rất nhớ em.”

Văn Nhạn Như chà sát góc trang giấy, anh đóng nắp bút lại rồi kẹp bút lên trang bìa.

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía bãi biển xanh mát phía xa. Đêm qua anh cũng ngắm biển như vậy, thế nhưng khi ấy anh không hề cảm nhận được ánh sáng óng ánh phản chiếu trên mặt nước có gì đặc biệt, vậy mà đêm nay lại hoàn toàn nếm được vị nước biển giao thoa đang ngấm dần trong từng huyết quản.

Người đã gần ba mươi, sao có thể không phân biệt rõ được tình cảm của bản thân, Văn Nhạn Như không chỉ nhận ra được, mà còn nhạy cảm bắt được từng chút thay đổi một.

Anh không ngắm biển nữa, cũng không nhìn người bên cạnh, chỉ nhìn đôi bàn tay đan vào nhau trên cuốn sổ: “Nhớ cỡ nào?”

Ly rượu trong tay Trịnh Thừa Diễn đã cạn, nửa thân trên trần trụi đứng ngoài ban công hứng gió, vốn dĩ đứng lâu như thế sẽ khó chịu, nhưng nửa ly rượu vang vào bụng ngược lại cảm nhận được hơi nóng râm ran nơi lồng ngực rát đến tận bụng dưới.

Bên cạnh Văn Nhạn Thư có một chiếc bàn nhỏ, Trịnh Thừa Diễn bước đến đặt ly lên bàn, tay còn lại vẫn chống trên lan can không hề dời đi, xoay người nhẹ đã có thể vây Văn Nhạn Thư ở trước người.

“Từ lúc em thắt cà vạt cho tôi, vào giây phút em rời khỏi phòng của tôi, đã bắt đầu nhớ em.” Như lần trước ở khách sạn Quốc Tế, Trịnh Thừa Diễn cong ngón tay lại gõ nhẹ lên ngực của đối phương: “Nhạn Thư, mở cửa.”

Văn Nhạn Thư ôm lấy quyển sổ xoay người, lưng dựa sát vào lan can ở phía sau.

Từ trong mắt của Trịnh Thừa Diễn, anh có thể nhìn thấy biển đêm của Grasse.

“Lần trước em nói với Mocha, nếu nó chịu làm đẹp em sẽ cho phép nó hôn em.” Trịnh Thừa Diễn nhìn vào mắt Văn Nhạn Thư: “Nó đã hôn em chưa?”

Khoảng cách quá gần, trong mắt Trịnh Thừa Diễn, Văn Nhạn Thư có thể nhìn thấy viên kim cương đen tuyền ấy như dòng biển đang ôm lấy anh: “Chưa.”

Trịnh Thừa Diễn lại hỏi: “Vậy tôi có thể thay thế nó không?”

Văn Nhạn Thư không chắc mình có gật đầu hay không, cho dù không gật đầu, có lẽ anh cũng sẽ không từ chối nếu Trịnh Thừa Diễn có hành động tiếp theo.

Thế nhưng cả nhịp thở cũng điều hòa trở lại, đối phương vẫn cứ chần chờ không hành động, anh chỉ đành đáp một tiếng “ừm” như câu trả lời chính xác cho hắn.

Trịnh Thừa Diễn quá giỏi kiềm chế bản thân: “Em không định chủ động một lần sao?”

Văn Nhạn Thư mím môi, tầm mắt của anh chợt lướt xuống, ánh mắt dừng nơi lồng ngực của Trịnh Thừa Diễn cùng quyển sổ mình đang ôm trong lòng, rồi nhanh chóng dời tầm mắt lại vị trí cũ.

Anh ngẩng đầu ghé sát lại hôn một cái lên cằm của Trịnh Thừa Diễn. Chưa kịp rụt người lại, Trịnh Thừa Diễn đã nhanh hơn một bước, hắn nghiêng đầu hôn lên môi anh, cánh tay chống trên lan can cuối cùng cũng buông xuống, vòng qua eo của anh một cách tự nhiên.

Văn Nhạn Thư không cho phép Mocha thè lưỡi, nhưng Trịnh Thừa Diễn không phải Mocha, vì vậy hắn càng thêm không nể nang gì. Lưỡi của hắn chạm vào giữa hai cánh môi của Văn Nhạn Thư, đối phương vô thức hé miệng ra, hắn lập tức xâm nhập vào quấn lấy đầu lưỡi của Văn Nhạn Thư.

Văn Nhạn Thư đã quen bị động trên phương diện này, làm sao đỡ nổi Trịnh Thừa Diễn điên cuồng tấn công. Anh vừa sợ vừa mong chờ, trạng thái bình tĩnh không chút gợn sóng đã bị đánh vỡ từ lâu, gió biển len lỏi qua môi lưỡi quấn quýt, vào thời khắc này anh không biết bản thân nên mở mắt hay nhắm mắt.

Nhưng hôn nhau mà chỉ sử dụng xúc giác thì không đủ để cảm nhận được toàn bộ, Văn Nhạn Thư muốn để thị giác ghi nhớ ánh mắt của hắn, để thính giác có thể bắt lấy từng âm thanh ướt át, sau đó dồn lại để khứu giác chìm trong hơi thở nhục dục.

Bất chợt, cơ thể của Văn Nhạn Thư khẽ run, qua lớp áo choàng ngủ trơn trượt, anh bị Trịnh Thừa Diễn nhéo đau cả mông.

Cơ thể bỗng nhẹ tênh, Trịnh Thừa Diễn nâng phần hông và mông của anh rồi bế lên, cuốn sổ ghi chép công thức rơi trên sàn ban công, anh vươn tay vòng qua cổ của Trịnh Thừa Diễn.

Hơi ấm trong phòng ngủ bao bọc lấy anh, Văn Nhạn Thư được đặt lên giường một cách dịu dàng, phần eo phía sau được lót một chiếc gối mềm mại.

Trịnh Thừa Diễn chống người phía trên Văn Nhạn Thư, một tay xoa bóp đầu gối của Văn Nhạn Thư: “Tâm trạng của em hôm nay thế nào?”

Văn Nhạn Thư túm lấy bàn tay đang mon men lên trên của Trịnh Thừa Diễn, trả lời như lúc giải đề nhảy bước khi còn ngồi trên ghế nhà trường: “Màu trắng.”

Trịnh Thừa Diễn không kiềm được bật cười, rụt tay khỏi đáy áo choàng ngủ của Văn Nhạn Thư, rồi khều dây buộc, không tháo ra được: “Buộc chặt thế à.”

Hắn lật người xuống giường lật chiếc cặp vất vưởng trên ghế, Văn Nhạn Thư tưởng Trịnh Thừa Diễn đang tìm bao cao su, dúi đầu vào gối gọi tên hắn: “Trịnh Thừa Diễn.”

Trịnh Thừa Diễn không vội bắt Văn Nhạn Thư gọi chồng lúc còn đang tỉnh táo, hắn đáp lại một tiếng.

Văn Nhạn Thư toát lên vẻ cao quý: “Em không muốn tách chân ra.”

“Vậy thì từ phía sau.” Trịnh Thừa Diễn cầm một thứ gì đó màu trắng bước đến, đầu gối chạm lên đệm giường, khom người chống phía trên Văn Nhạn Thư lần nữa.

Ánh đèn lóa mắt, Văn Nhạn Thư ngập ngừng: “Đây là gì?”

“Dây lụa của em, tối qua trong điện thoại có nhắc phải trả lại cho em mà.” Trịnh Thừa Diễn cúi người hôn lên mắt Văn Nhạn Thư, nhân lúc anh đang nhắm mắt, tay hắn nhanh chóng vùi vào trong lớp chăn phồng lên bên cạnh.

Hắn đỡ lấy hông của Văn Nhạn Thư để anh lật người lại nằm bò trên giường, lần này không bắt nạt ngực của anh nữa, tránh để lại bóng ma tâm lý.

Dây buộc ở eo có siết chặt cỡ nào đi nữa cũng không tránh khỏi việc cổ áo lỏng lẻo, Văn Nhạn Thư bị người phía sau giật phần cổ áo phía sau, lúc cảm nhận nụ hôn của Trịnh Thừa Diễn ở sau gáy anh vô thức hạ thấp hông xuống.

Một loạt nụ hôn ướt át dọc theo sống lưng trải dài xuống, nửa phần trên của áo choàng ngủ hoàn toàn bung ra, vắt vẻo trên bờ mông của Văn Nhạn Thư, anh ngước lên nhìn, lập tức bị Trịnh Thừa Diễn tấn công bằng nụ hôn.

“Lần trước dạy em bắn cung, có vui không?” Trịnh Thừa Diễn đanh mặt hỏi.

Văn Nhạn Thư trả lời bâng quơ: “Lần đó là màu đậu xanh.”

“Đừng có nhảy bước, tư duy sai hướng rồi.” Cằm của Trịnh Thừa Diễn cọ lên vai của Văn Nhạn Thư, nhẹ giọng dẫn dắt: “Biết bắn cung có thấy vui không?”

Văn Nhạn Thư gật đầu, sợ gật nhẹ quá nói thêm một câu: “Vui lắm.”

Trịnh Thừa Diễn mút nhẹ vành tai của anh như an ủi: “Vậy hôm nay dạy em thứ khác.”

Dải lụa ấy lâu dần trở thành một món trang sức trên người Văn Nhạn Thư, được Trịnh Thừa Diễn thắt một cái nơ hình con bướm.

Lớp ga giường màu trắng nhăn nhúm, áo choàng ngủ màu trắng lỏng lẻo, quần lót màu trắng vắt ngang đùi, con bướm màu trắng khẽ rung rinh. Văn Nhạn Thư ban đầu mím chặt môi không để cảm xúc lộ ra, dần dà tiếng rên vụn vặt không cẩn thận thoát ra khi Trịnh Thừa Diễn nâng mặt anh lên hôn say đắm. Đến sau cùng anh vứt bỏ sự e thẹn lên tiếng van nài rồi lại mâu thuẫn muốn nhiều hơn nữa, vô cùng hối hận vì đã chọn tư thế này khi chưa biết rõ hậu quả.

Con bướm lại trở về hình dạng dải lụa nhẹ tênh nằm trên giường, bàn tay ấm áp của Trịnh Thừa Diễn áp lên phía sau lưng nơi vị trí trái tim của Văn Nhạn Thư, cảm nhận từng nhịp đập của anh đang dần bình ổn hòa cùng với nhịp tim của bản thân.

Hắn lật tìm dưới lớp chăn, nắm lấy vật đã mất cả buổi sáng để làm ra được, cắn nhẹ lên chóp mũi của Văn Nhạn Thư, đặt vật đó lên gối.

“Nhạn Thư, sinh nhật vui vẻ. Tuy hôm nay là ngày của em, nhưng anh rất vui vì em có thể thuộc về anh.”