Khứu Giác Mất Linh

Chương 37




Bây giờ là thời điểm ít khách ở Grasse, người tham gia thử nghiệm ở Molinel không nhiều lắm. Văn Nhạn Thư và một người hướng dẫn điều chế hương mà anh quen biết đang cùng nhau ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, được đặt trên bàn uống nước là một bình trà hoa hồng mới pha. 

Mùi thơm kỳ lạ trong phòng còn nồng hơn mùi trong phòng điều chế hương của Văn Nhạn Thư ở Nafeli. Thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn Khương Nhĩ đang ngồi ở bàn tròn trong khu pha chế, vừa nói chuyện phiếm vừa lặng lẽ quan sát trình độ chọn lựa hương liệu của cậu ta. 

Lúc sau có các vị khách khác tiến vào đây, người hướng dẫn phải qua đó nghênh đón. Văn Nhạn Thư vừa bưng tách trà vừa thong thả bước từng bước đến bên cạnh bàn pha chế hương. Anh không hề tạo ra tiếng động làm ảnh hưởng đến người đang vùi đầu làm việc, chỉ đưa mắt liếc nhìn lên nhãn dán bên trên các bình đựng hương liệu, thỉnh thoảng lại cầm lấy một bình đưa lên mũi ngửi. 

Các chai hương liệu được xếp thành nhiều vòng trên bàn tròn theo thứ tự bảng chữ cái trong tên của chúng. Bàn tay của Khương Nhĩ cách khá xa hai chai hương liệu mùi hoa dâm bụt và mùi gỗ đàn hương, cuối cùng cậu ta quyết định chọn loại thứ hai. 

“Cậu đã đọc tài liệu mà chủ quản gửi trong nhóm chưa?” Văn Nhạn Thư hỏi. 

“Cuối tuần em có đọc một chút rồi ạ. Ngày hôm qua lúc ở trên máy bay thì em đã đọc xong hết rồi.” Khương Nhĩ vừa dùng ống pipet[1] nhỏ vài giọt hương liệu lên trên giấy thử: “Nói là triệu tập các nhà pha chế hương tài giỏi tham dự để kết hợp cùng nhau điều chế vân vân… Chắc là từng quốc gia sẽ phái ra một người đại hiện. Tổ trưởng Văn, anh có muốn đăng ký không ạ?” 

“Tôi vẫn đang suy xét.” Văn Nhạn Thư dựa lưng vào thành bàn, dùng đầu ngón tay miết miết quai tách trà: “Cái loại triệu tập quy mô lớn này cuối cùng cũng chỉ có thể chọn người đứng nhất. Thực chất đây chỉ là một cuộc cạnh tranh giữa nhiều công ty sản xuất nước hoa trong nước mà thôi.” 

“Nếu được chọn thì nó sẽ trở thành một cuộc cạnh tranh với các quốc gia khác, đúng không ạ?” 

“Ừ. Mặc dù nói là liên kết cùng nhau sáng chế nhưng việc có sử dụng hình thức tiêu thụ giới hạn hay không thì cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của người tiêu dùng về kiểu dáng thiết kế của bốn nước. Dù họ khen hay chê thì đến cùng vẫn sẽ biến thành sự cạnh tranh giữa các quốc gia.” Văn Nhạn Thư vừa chống tay lên bàn, ngón tay đập xuống mặt bàn phát ra hai tiếng “cộc cộc”, vừa khen cậu ta: “Thông minh đấy.” 

“Em chỉ là nói bừa thôi ạ.” Khương Nhĩ cười cười rồi viết xuống giấy một chuỗi số liệu: “Anh đừng khen em, em sẽ bay lên mất.” 

Văn Nhạn Thư rất ít khi nói lời khen ngợi, mấy chữ này có thể nói là vô cùng kích động lòng người. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu im lặng uống trà hoa ướp lạnh. 

Ánh sáng mặt trời từ từ xuyên thấu qua ô cửa sổ đang mở rộng, chiếu lên sàn nhà. Cũng không rõ là đã qua bao lâu, cuối cùng Khương Nhĩ cũng làm xong một bảng danh sách thành phần hương liệu. Cậu ta vừa đối chiếu với bảng vừa nhỏ giọt từng loại vào trong bình: “Nhưng dù cho phải đối mặt với sự đánh giá từ quốc tế thì việc được tuyển chọn cũng đã vô cùng vinh quang rồi.” 

Ngành công nghiệp nước hoa vốn chỉ là một ngành nhỏ, so với thế giới thì các nhà điều chế nước hoa được huấn luyện chuyên nghiệp và có kinh nghiệm phong phú ở Trung Quốc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù là như thế thì bất kỳ ai ở vị trí này đều có khả năng vinh dự giành được danh hiệu quốc tế.

Tuy nhiên, để đạt được thì rất khó. 

Văn Nhạn Thư cầm lấy bản công thức sắp hoàn thành, anh không dám sử dụng nó làm tiền đặt cược. Thành công thì còn tốt, ngược lại, nếu như thất bại thì một thứ mà mình đã từng vô cùng tâm huyết sẽ biến thành đống phế phẩm chẳng ai quan tâm. 

“Cậu có muốn đăng ký thử không?” Văn Nhạn Thư hỏi. 

Khương Nhĩ vội vàng lắc đầu: “Không được đâu, em làm gì đủ tư cách.” 

“Nếu cậu có tham vọng thì hãy thử sức đi. Cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội nếu không chịu tiến về phía trước.” Văn Nhạn Thư vươn tay: “Điều phối được rồi à? Đưa tôi xem nào.” 

Anh cầm bảng thành phần nhìn lướt qua hai cái liền có thể đoán được đại khái thứ Khương Nhĩ pha chế mang theo tông mùi gỗ phương Đông. Vì cậu ta là người mới nhận chức hai tháng nên vẫn còn chưa thuần thục lắm trong việc chế tạo nước hoa. Tay Văn Nhạn Thư cầm một chai chứa tinh chất, cồn khử aldehyde và nước tinh khiết, đưa lên mũi ngửi rồi cầm bút giúp cậu ta sửa lại liều lượng. 

Lúc họ tham quan xong rồi đi ra từ bảo tàng cũng đã là năm giờ chiều, ánh hoàng hôn bao trùm lên toàn bộ thành phố nước hoa. Văn Nhạn Thư giữ tay lái vừa tránh đi những cư dân địa phương vừa cho xe đi một cách chậm rãi. Khi anh rời khỏi con phố nhỏ hẹp, anh thoáng nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang đậu trên bãi đất trống. 

Hôm qua lúc đi xe ô tô thuê ở Nice, anh cũng nhìn thấy một cái xe như thế này. Vì không rõ nó có phải là cùng một chiếc hay không nên Văn Nhạn Thư đã nhìn nhiều hơn vài lần. 

Tình cờ là ánh nắng vàng đang hắt lên cửa kính ô tô tạo nên một sắc thái mờ ảo, điều đó khiến Văn Nhạn Thư không thể nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế lái hay không, anh chỉ có thể thu hồi tầm mắt và cho rằng mình gặp ảo giác. 

Lắc lư ở bên ngoài cả ngày khiến thân thể anh toàn là mùi hương, Văn Nhạn Thư cởi bỏ quần áo ngay sau khi trở về khách sạn rồi bước vào bồn tắm để tắm rửa.

Sau khi đổi một lượt nước ấm, anh thoải mái ngâm mình trong bồn. Vì vẫn chưa muốn mặc quần áo nên anh dựa vào phần đệm ở thành bồn tắm, bật điện thoại di động lên chơi. Một thông báo bất ngờ hiện lên trên đầu màn hình, đó là lời chúc mừng được gửi đến từ Bùi Dương: [Sinh nhật vui vẻ nhé bạn học cũ!]

Ngay sau đó là các bao lì xì thi nhau bật ra, Văn Nhạn Thư tùy tiện nhận một cái rồi trả lời lại: [Còn chưa tới giờ mà, nóng vội gì thế?] 

Bùi Dương nhanh chóng gõ chữ đáp lại: [Cậu bị giám đốc Trịnh “làm” đến nỗi đầu óc ngớ ngẩn luôn rồi à? Trời cũng sáng trưng ra rồi mà cậu còn kêu chưa tới giờ nữa hả?] 

Tự nhiên bị mắng oan, Văn Nhạn Thư không gõ chữ bằng một tay nữa. Anh nhấc bàn tay đang đặt trên bụng lên, vẩy vẩy cho ráo nước nhưng vẫn chưa hết hẳn, dù vậy thì động tác của anh vẫn không nhanh bằng tốc độ gõ chữ của Bùi Dương. Bên kia lại gửi tới một tin nhắn: [Cậu gõ chữ chậm thế. Có phải là bị nhũn tay rồi không hả? Trời đất ơi, như này là cậu đã bị “làm” trong bao lâu thế hả? Giám đốc Trịnh cũng khỏe quá mức rồi đấy!]

Màn hình dính nước nên rất khó bấm chữ, Văn Nhạn Thư đơn giản là bấm gọi điện thoại để chứng minh trong sạch, ai ngờ Bùi Dương lại nhanh chóng ngắt cuộc gọi: [Tôi muốn giữ mình trong sạch, tôi không muốn nghe chuyện giường chiếu!] 

Điên rồi! Văn Nhạn Thư vừa thầm mắng Bùi Dương vừa gửi đi một tin nhắn: [Tôi đi công tác, ở bên Pháp giờ mới hơn sáu giờ chiều!] 

Giao diện trò chuyện chợt im lặng, một lúc lâu sau thì Bùi Dương mới nhắn lại: [Ồ.] 

Bùi Dương: [Các cậu đã làm lần ba à?]

Văn Nhạn Thư tức giận nhắn lại hai từ: [Không có.] 

Bùi Dương: [Thật là thất vọng mà.] 

Hôm nay không nói chuyện phiếm nổi nữa, Văn Nhạn Thư đơn giản tắt màn hình đứng dậy, giũ khăn tắm ra lau khô thân thể ướt đẫm, mặc áo ngủ rồi rời khỏi phòng tắm. 

Phục vụ khách sạn đưa bữa tối đến, còn thân thiết mà tặng thêm một ly rượu vang đỏ. Văn Nhạn Thư không bị ai quấy rầy bèn vừa làm vừa chơi. Nhân thời gian ăn tối, anh quyết định điền nốt một nửa số liệu vào sổ công thức. 

Thoáng chốc đã đến tám giờ, Văn Nhạn Thư đóng sổ lại, bấm chuông gọi người đến dọn đồ ăn ra ngoài. Sau khi rửa mặt xong anh ôm máy tính bảng rồi leo lên giường, dự định xem một bộ phim rồi mới đi ngủ. 

Trong thư viện vẫn còn một đống phim ảnh nhưng Văn Nhạn Thư lại không tìm được thứ gì muốn xem. Đôi mắt anh chợt dại ra, nhớ lại vào thời điểm này tối ngày hôm qua, anh vừa mới chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với Trịnh Thừa Diễn. 

Đêm hôm trước còn nói chuyện vui vẻ mà ngày hôm sau đã không thấy người đâu khiến Văn Nhạn Thư cảm thấy không quen. Vừa nghịch máy tính bảng vừa suy nghĩ một lát, anh chộp lấy điện thoại, mở giao diện ra, mượn lời mở đầu của đối phương rồi gửi tin đi: [Em muốn xem Mocha.] 

Nhắn xong anh mới nhận ra có gì đó không đúng. Sau khi nhìn lại mới nhận ra Trịnh Thừa Diễn đã thay đổi ảnh đại diện của mình. 

Hình đại diện cũ là một góc của bộ âu phục đen, tông màu của hình đại diện mới quá giống hình cũ. Lúc này Văn Nhạn Thư mới nhìn ra manh mối. 

Anh tò mò nhấp vào ảnh để nó hiện ở dạng phóng to, sau đó sững sờ ngồi trên giường. Bây giờ anh còn cảm thấy bất lực hơn cả khi bị Bùi Dương nói oan lúc nãy. 

Trịnh Thừa Diễn vậy mà lại lấy bức ảnh anh chụp ở sân bay làm ảnh đại diện!

Còn chưa kịp sắp xếp lại câu chữ thì Trịnh Thừa Diễn đã gọi điện đến. Văn Nhạn Thư vội vàng ấn xuống nút nghe, Trịnh Thừa Diễn không đợi anh kịp mở miệng đã cười nói: “Nóng lòng đến vậy sao?” 

Lúc Văn Nhạn Thư chủ động soạn tin nhắn còn có thể bình tĩnh hỏi một câu về Mocha, nhưng đến khi nghe được giọng nói của Trịnh Thừa Diễn, anh lại không kìm được mà hỏi thứ thật sự muốn hỏi: “Hôm nay giọng anh có thấy dễ chịu hơn chút nào không?” 

“Tốt hơn nhiều rồi. Hôm nay tôi không nói nhiều nữa, chỉ có mỗi một mình nên tôi cũng thấy hơi buồn chán.” Trịnh Thừa Diễn vừa mới đi ra khỏi tiệm thủ công mỹ nghệ, đường phố bây giờ ít đông đúc hơn ban ngày, hắn xách túi, dẫm lên bóng cột điện dưới ánh đèn rồi tiến về phía trước: “Nhưng tôi vẫn rất muốn ăn kẹo bạc hà.” 

Túi tote của Văn Nhạn Thư bị vứt ở cuối giường, lấy qua chỗ anh cực kỳ tiện, nhưng lấy kẹo ra bây giờ cũng không để làm gì cả. 

Anh nghe thấy tiếng gió bên tai bèn hỏi: “Anh đang đi trên đường à?” 

“Vừa mới tan tầm.” Trịnh Thừa Diễn tìm thấy xe mình đang thuê, nhấn chìa khóa vào cửa, mở cửa rồi ngồi vào ghế lái. 

Tiếng mở khóa xe khiến Văn Nhạn Thư ngồi thẳng người trong chốc lát: “Ở Trung Quốc đã hơn hai giờ sáng rồi, sao giờ anh mới tan tầm?” 

Hôm nay Trịnh Thừa Diễn đã bận rộn làm nhiều việc, lúc này được ngồi vào ghế, cổ đau nhức đặt trên cái gối mềm mại vô cùng thoải mái, hắn không khỏi thở dài một tiếng: “Sao em không hỏi tôi tại sao lại đổi ảnh đại diện?” 

Văn Nhạn Thư ngẩn ra. Ngay từ đầu anh đã muốn hỏi chuyện này nhưng khi thực sự nhắc đến thì câu trả lời đã nằm trong lòng anh rồi. Anh sẽ không ngu dốt đến mức hỏi Trịnh Thừa Diễn tại sao không đổi thành ảnh của Bùi Dương, thư ký, dì giúp việc hoặc là ảnh của một người nào đó làm hình đại diện mà chỉ đặc biệt chọn riêng anh đâu. 

Thật sự giống đến một trăm phần trăm ý tưởng mà anh đã từng soạn ra trong đầu, Trịnh Thừa Diễn đã thật sự chuyển từ thích sang vô cùng yêu anh rồi. 

Trịnh Thừa Diễn đại khái hiểu được hoạt động tinh thần của người bên kia từ sự im lặng trong ống nghe. Hắn khởi động xe, đeo tai nghe bluetooth lên, ném điện thoại sang một bên, vừa ổn định tốc độ xe vừa nói: “Em thì sao? Mocha đã trưởng thành đến vậy rồi mà em vẫn còn để hình đại diện là ảnh lúc nó còn bé à?” 

Văn Nhạn Thư đáp: “Tại nó đáng yêu.” 

Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Em thích phong cách đáng yêu hả? Nếu em nói sớm hơn thì tôi sẽ…” 

“Anh sẽ làm gì cơ?” 

“Tôi cũng chẳng có cách nào cả, đành phải từ từ chờ thôi. Chờ đến ngày em dần nhận ra hóa ra đáng yêu không phải điều em thích nhất.” Bánh xe lăn chạy qua ánh đèn chiếu trên mặt đất, tối hôm qua Trịnh Thừa Diễn ở Nice nên chỉ có thể nghe được tiếng gió biển ở Grasse qua điện thoại, đêm nay cuối cùng thì hắn cũng có thể tự mình cảm nhận. 

Mặc dù bận việc cả ngày khiến hắn thấy rất mệt nhưng giọng điệu của Trịnh Thừa Diễn vẫn rất nhẹ nhàng: “Đổi hình đại diện cũng không có nghĩa là em không thương Mocha, cho nó ăn nhiều hơn mới là thứ khiến nó cảm kích.” 

Văn Nhạn Thư lại hỏi với phong cách ba từ kinh điển: “Đổi hình gì?” 

Trịnh Thừa Diễn nói: “Tôi nhớ là trước đó tôi có gửi cho em một bức ảnh không tồi.” 

Văn Nhạn Thư vò khăn trải giường dưới lòng bàn tay: “Anh lái xe cho tốt, đừng có nói chuyện điện thoại lâu quá.” 

Trịnh Thừa Diễn làm ngơ, nói: “Đổi cho nó thành ảnh đôi đi.”

Văn Nhạn Thư chăm chỉ đáp lời: “Ảnh này là em chụp ở sân bay, còn của anh là ở-”

“Của tôi cũng là ở sân bay.” 

Hô hấp của Văn Nhạn Thư bị kìm lại, anh cầm điện thoại mà không biết mình phải làm gì. Anh định hỏi hắn đi sân bay nào nhưng đến khi hỏi ra lại là: “Anh đang ở đâu?” 

Không khí mùa đông vô cùng giá lạnh, Trịnh Thừa Diễn hạ cửa sổ bên ghế phó lái xuống để cho Văn Nhạn Thư cũng nghe được tiếng gió biển ở Grasse: “Gửi cho tôi địa chỉ khách sạn và số phòng, mười lăm phút nữa tôi sẽ tới đó.” 

Cúp điện thoại, Trịnh Thừa Diễn quá mức vội vàng nên đây là lần đầu tiên Văn Nhạn Thư nghe thấy giọng nói gấp gáp của hắn trước khi điện thoại mất kết nối. 

Văn Nhạn Thư để ý thức chỉ đạo hành động nên anh đã gửi định vị và số phòng cho Trịnh Thừa Diễn, rồi lại để các ngón tay tự do hoàn thành nhiệm vụ từ lưu ảnh đến đặt ảnh làm ảnh đại diện. 

Có tiếng gõ cửa, Văn Nhạn Thư đẩy chăn bông ra, còn chưa kịp xỏ dép bông đã đi chân trần ra mở cửa. Trịnh Thừa Diễn đang đứng ngoài cửa, hắn mặc một chiếc áo khoác xám, tay phải cầm vali, cúi đầu cười với anh. 

Bàn tay của Văn Nhạn Thư đang đặt trên tay nắm cửa chậm rãi buông lỏng: “Tại sao anh lại thật sự đến đây vậy?” 

Trịnh Thừa Diễn tiến lên một bước: “Tôi muốn tới thôi. Ngoại trừ việc tự mình đến gặp em thì tôi không có cách nào tốt hơn cả.” 

Chú thích:

[1] Pipet (Pipette) hay ống hút là loại dụng cụ thí nghiệm được sử dụng phổ biến trong phòng thí nghiệm hóa học, sinh học và y học, dùng để hút các loại hóa chất, bệnh phẩm, các loại dung dịch,… Hiện nay, trong phòng thí nghiệm có nhiều loại Pipet với độ chính xác khác nhau.