Khứu Giác Mất Linh

Chương 33




Cuối tuần thích hợp để ngủ nướng nhưng Văn Nhạn Thư đã bị tiếng điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường đánh thức. Anh mở mắt, đập vào chân Mocha nghịch ngợm trước khi nó kịp dùng chân mèo gạt điện thoại của anh xuống mặt đất.

Tin nhắn từ cuộc trò chuyện nhóm của bộ phận anh đang làm gửi đến, trưởng phòng đã gửi một tài liệu cho nhóm, Văn Nhạn Thư vừa mở ra liền nhìn thấy một chuỗi dài toàn chữ là chữ. Vì là buổi sáng sớm nên tế bào não vẫn còn chưa tỉnh dậy, anh không muốn bắt chúng nó dậy làm việc trong ngày nghỉ.

Đang định ngủ lại thì bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Văn Nhạn Thư đành phải xuống giường mở cửa, bên ngoài chính là Trịnh Thừa Diễn ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn đối lập với hình tượng chưa hết cơn buồn ngủ của anh.

Văn Nhạn Thư giống như phản xạ có điều kiện hỏi: “Anh muốn đi gặp người phụ trách của Chấp vị à?”

“Không, nếu phải hẹn làm ăn vào cuối tuần thì thà giết tôi đi còn hơn.” Trịnh Thừa Diễn nhìn xung quanh: “Có phải Mocha lại chạy vào phòng em không?”

Văn Nhạn Thư nghiêng người: “Nửa đêm nó vào, đúng lúc em đi vệ sinh nên nhìn thấy.”

“Lần sau em khóa kỹ cửa vào, đừng để nó lại chui vào gầm giường em nữa.” Trịnh Thừa Diễn bước vào phòng, ngồi xổm người xuống rồi vươn tay về phía con mèo đang co rúm dưới gầm giường: “Mocha, lại đây.”

Vừa nói mấy câu đã xua tan cơn buồn ngủ của Văn Nhạn Thư, anh bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của Trịnh Thừa Diễn: “Sao anh không khóa cửa lại để không cho nó ra ngoài?”

“Chất lượng giấc ngủ của tôi tốt, nếu em có việc gì gấp mà không gọi tôi dậy được thì có thể trực tiếp mở cửa tiến vào.” Trịnh Thừa Diễn vỗ tay xuống sàn nhà, nhẹ giọng dỗ dành: “Đi nào, chúng ta đi làm đẹp thôi.”

Mocha phải đến cửa hàng thú cưng để chăm sóc lông vào đầu mỗi tháng, hồi trước đều là Văn Nhạn Thư nhắc nhở Trịnh Thừa Diễn đặt lịch hẹn trước, gần đây do quá bận nên anh đã quên khuấy đi mất: “Bây giờ anh phải mang nó đi luôn sao?”

“Ừ. Nó vừa nghe nói phải đi làm đẹp liền bùng nổ, nó sợ tắm nhất mà.” Trịnh Thừa Diễn không dỗ được mèo liền đưa tay túm lấy đuôi nó. Văn Nhạn Thư đứng sau hắn, khom người rồi chống tay lên đầu gối, nói: “Để em thử xem.”

Trịnh Thừa Diễn nghe thấy giọng của anh quay đầu lại nhìn, liếc mắt từ dưới lên trên lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Văn Nhạn Thư.

Tầm mắt hắn dịch xuống, xẹt qua cổ áo mở rộng do anh cúi người xuống. Phòng trường hợp mới sáng ra mà đã lúng túng, hắn tỉnh táo đứng dậy, lùi về phía sau rồi nói: “Vậy em thử đi.”

Văn Nhạn Thư theo đó ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Mocha.

Hồi trước anh luôn đưa ra rất nhiều điều kiện hạn chế với Mocha, hôm nay lại phá lệ: “Nếu nhóc ngoan ngoãn đi làm lông thì sẽ cho phép nhóc hôn anh, nhưng không được phép thè lưỡi.”

Trịnh Thừa Diễn đứng đằng sau cau có nhìn Mocha đang bò ra khỏi gầm giường. Lần trước thì cho phép chạm vào mu bàn tay, lần này thì cho phép hôn môi! Không ngờ tiện nghi gì cũng bị nó chiếm hết: “Em đừng chiều nó quá.”

Văn Nhạn Thư ôm con mèo rời khỏi giường: “Một lát nữa là nó quên ngay thôi ấy mà.”

“Nếu nó thật sự quên thì nó sẽ giống như trước đây là dừng bước trước cửa phòng em chứ không phải là ngày nào cũng không mời mà đến như thế này. Nó như vậy là đang được voi đòi tiên đấy.” Trịnh Thừa Diễn ôm lấy Mocha: “Tôi ra ngoài đây, tôi đã để bữa sáng làm cho em ở trong nồi rồi, nhớ phải ăn đó nhé.”

Hắn rất vội, ôm lấy Mocha rồi nặng nề xoay người rời đi, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Văn Nhạn Thư từ phía sau vọng đến.

“Hay là anh đợi em mười phút rồi chúng ta đi cùng nhau được không?” Tối qua Văn Nhạn Thư đã tranh giành sự ưu ái với Mocha nên luôn cảm thấy có chút áy náy. Anh quyết định hôm nay sẽ ở bên cạnh để đền bù cho nó nhiều hơn: “Em còn chưa được nhìn thấy bộ dạng lúc nó tắm là như thế nào nữa.”

Sắp xếp ổn thỏa mọi việc xong, Văn Nhạn Thư vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra thì thấy cửa phòng đối diện đóng chặt, có một vật gì đó rất lớn đang chặn đường ở hành lang. Đó là một chiếc ba lô lớn có cần kéo dành cho mèo, Mocha bị nhốt trong đó. Nó đang dùng mũi mình ủn ủn cái lỗ thông gió.

Văn Nhạn Thư xuống tầng, tiện tay mang cả ba lô theo. Sau khi ăn sáng ở bàn ăn xong anh ngoan ngoãn ngồi đợi đến khi Trịnh Thừa Diễn xuống.

“Tôi vừa nhận được một cuộc gọi về công việc.” Trịnh Thừa Diễn mở bọc quấn khoác áo khoác ra: “Đi thôi.”

Văn Nhạn Thư đã rửa tay sạch sẽ, anh kéo ba lô đựng mèo đi thay giày: “Sao anh lại đổi thắt lưng rồi, cái vừa nãy phối với màu của quần này hợp hơn.”

Trịnh Thừa Diễn trêu chọc Mocha qua lỗ thông gió, giả vờ như không nghe thấy. Thật ra, vừa nãy hắn đã làm bẩn thắt lưng lúc ở trên phòng, nhưng đường đường là một người đàn ông ba mươi tuổi, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ.

Họ khởi hành trên xe của Trịnh Thừa Diễn, Văn Nhạn Thư ngồi ở hàng ghế sau với Mocha, anh chẳng hề hay biết Trịnh Thừa Diễn đã nhiều lần nhìn anh qua kính chiếu hậu.

“Mocha làm đẹp phải mất bao lâu thế?” Văn Nhạn Thư thấy Mocha đang khó chịu khi phải ở trong ba lô liền mở khóa kéo xuống một chút rồi cầm lấy chân nó.

Trịnh Thừa Diễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Nếu nó chịu hợp tác thì sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi, trong lúc chờ nó thì chúng ta có thể đi mua sắm ở khu trung tâm thương mại ngay bên cạnh.”

Văn Nhạn Thư vẫn còn nghĩ đến nguyện vọng lúc đầu: “Em muốn xem nó tắm rửa.”

Trịnh Thừa Diễn gần như không nắm lấy tay lái để không dính dấu vân tay: “Để nhân viên cửa hàng quay video lại là được rồi.”

Có lẽ là do tâm trạng tốt, hôm nay Văn Nhạn Thư nói nhiều hơn hẳn bình thường: “Anh có thường cho nhân viên cửa hàng chụp ảnh lại không?”

Trịnh Thừa Diễn rẽ vào một góc, nói: “Không, tự mình làm trò hề trước mặt người khác là được rồi, đừng để tôi biết, nếu không thì cũng chẳng khác gì tôi đang tự mình làm trò hề cho cả thiên hạ.” 

Văn Nhạn Thư chưa từng đưa Mocha đi tắm nên cũng không rõ nó sẽ dằn vặt thành bộ dạng gì. Tuy nhiên, trong các cuộc trò chuyện hàng ngày, nó thường không cố chấp lặp đi lặp lại một cách sâu sắc vào một vấn đề nào đó do sợ người khác thiếu kiên nhẫn. Dù sao thì không phải ai cũng có thể giống như một giáo viên thích một người học sinh ham học hỏi.

Nhưng Trịnh Thừa Diễn lại bắt đầu nói: “Tôi đã từng tắm cho nó một lần lúc nó mới tám tháng tuổi, không những làm cho cả người tôi toàn là bọt mà nó còn nhảy ra khỏi chậu những lúc không bị đè xuống, cuối cùng thì tự mình vấp ngã ở cửa phòng tắm.”

Dường như anh có thể thông qua miêu tả mà tưởng tượng được hình ảnh ấy, Văn Nhạn Thư lén cười xoa xoa tai Mocha. Tình cờ là Trịnh Thừa Diễn vừa vượt qua một chiếc xe và đang nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông, ánh mắt hắn lướt qua gương chiếu hậu rồi nhanh chóng thu lại, một chiếc gương nho nhỏ không thể khiến hắn nhìn thấy rõ ràng nụ cười của Văn Nhạn Thư, giống như hắn chỉ tạm thời bị lóa mắt vậy.

Bentley tấp vào lề đường trước cửa cửa hàng thú cưng, Văn Nhạn Thư xách ba lô mèo và xuống xe trước, Trịnh Thừa Diễn đóng sầm cửa xe rồi đưa tay ra hiệu với anh.

“Để em xách là được rồi.” Văn Nhạn Thư nói.

Tay trái của Trịnh Thừa Diễn đút vào túi quần, tay phải vẫn giữ nguyên động tác đó: “Tôi phải cầm gì đó nếu không thì nhìn tôi sẽ rất ngu ngốc.”

Văn Nhạn Thư do dự một chút. Không phải là anh rụt rè trước mắt công chúng, cũng không phải là anh kháng cự hay không muốn, mà là anh chợt nhận ra đây là lần hẹn hò đầu tiên không hề có bất kỳ yếu tố diễn xuất nào kể từ lúc anh và Trịnh Thừa Diễn kết hôn tới nay.

Nếu hai lần trước anh làm tình với Trịnh Thừa Diễn là để tìm cảm hứng, cái ôm ấp ngày hôm qua là để tìm kiếm sự an ủi thì hôm nay, khi anh từng bước thực hiện theo sự dẫn dắt của đối phương thì từ nay về sau, điều duy nhất họ từng thỏa thuận bằng miệng sẽ bị vô hiệu hóa.

Anh đưa tay đặt lên tay hắn liền cảm nhận được luồng khí ấm nóng trong lòng bàn tay của Trịnh Thừa Diễn giữa trời đông giá rét.

Giao Mocha cho nhân viên của cửa hàng thú cưng xong, hai người cùng nhau đi dạo đến trung tâm thương mại ở phía đối diện. Văn Nhạn Thư vẫn có chút không quen, cứ cách vài phút là anh lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

“Mình đi tầng trên trước hay đi tầng dưới này trước?” Trịnh Thừa Diễn hỏi.

Tầng một là siêu thị, Văn Nhạn Thư nói: “Lên tầng trên trước đi.”

Trịnh Thừa Diễn rất thích đi dạo khu bán quần áo. Những bộ âu phục hay áo khoác của hắn toàn là đồ được thiết kế riêng theo số đo thân thể, thế nên chúng thường chỉ được mắc lên trên giá áo.

Nơi đây không giống với cửa hàng quần áo họ thường đến, mọi người đi ngang qua sẽ vào dạo quanh cửa hàng bất cứ lúc nào. Văn Nhạn Thư có bóng ma tâm lý, khi Trịnh Thừa Diễn chọn ra một cái áo sơ mi thì cũng là lúc anh lên tiếng nhắc nhở: “Anh cẩn thận chút, đừng nhét vạt áo vào dây lưng quần nữa.”

Trịnh Thừa Diễn dù có cầm thú đến đâu thì cũng biết chừng mực. Sau khi nhìn thấy phong cảnh dưới đường viền cổ áo của Văn Nhạn Thư vào buổi sáng đã lập tức làm bẩn thắt lưng khi vừa quay về phòng, hắn đã biết hóa ra sự tự chủ của mình cũng không mạnh mẽ lắm.

Hắn đi vào trong để thử quần áo, Văn Nhạn Thư đứng chờ ở bên ngoài. Những chiếc áo sơ mi trong cửa hàng này chỉ thích hợp mặc trong những dịp trang trọng thế nên anh cũng không thích chúng lắm.

Trong lúc chờ đợi, Văn Nhạn Thư lấy điện thoại ra, mở tài liệu đã được đặt qua một bên khi mình mới thức dậy vào buổi sáng mới phát hiện ở phần lạc khoản là chữ ký của Hiệp hội nước hoa Trung Quốc, họ sẽ hợp tác với Hiệp hội nước hoa Đức, Ý và Pháp để tung ra một loạt nước hoa giới hạn trên toàn cầu, mục đích của tài liệu này là để triệu tập những nhà sáng tạo nước hoa xuất sắc tham gia cùng chế tạo nước hoa.

Vừa đọc đến dòng cuối cùng thì Trịnh Thừa Diễn cũng mặc thử quần áo xong bước ra, Văn Nhạn Thư bấm tắt điện thoại rồi cất lại nó vào túi.

“Có vừa người không?” Văn Nhạn Thư hỏi.

Trịnh Thừa Diễn nhờ người bán hàng giúp gói quần áo lại: “Chắc là vừa thôi vì dù sao thì với tâm trạng hiện tại của tôi, tôi thấy mọi thứ đều rất hoàn hảo. Thế nên nếu khi về đến nhà mới phát hiện nó không phù hợp thì tôi sẽ mặc nó như một bộ đồ ngủ vậy.”

Văn Nhạn Thư đã từng tình cờ mặc loại áo sơ mi này vào một dịp đặc biệt và anh cảm thấy nó không được thoải mái lắm, huống chi là mặc nó như đồ ngủ. Nhưng anh chỉ mới chung giường với Trịnh Thừa Diễn vài lần nên anh cũng chẳng biết được khẩu vị của đối phương là như thế nào.

Sau khi thanh toán tiền, Trịnh Thừa Diễn đi tới cửa hàng trang sức phía trước để chọn kẹp cà vạt. Văn Nhạn Thư giờ mới biết hóa ra Trịnh Thừa Diễn không những là kẻ đốt tiền mà còn đỏm dáng.

“Mệt à?” Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy vẻ mặt không rõ cảm xúc của Văn Nhạn Thư qua tấm gương giữa giá sách.

“Không có.” Văn Nhạn Thư nói: “Chỉ là không ngờ anh có thể đi dạo như vậy.”

Bên ngoài cửa hàng có rất nhiều tiếng động, Trịnh Thừa Diễn nghe không rõ lắm, lặp lại hỏi: “Có thể va chạm như vậy?”

“Đi dạo!” Mặt Văn Nhạn Thư hiếm thấy mà đỏ lên.

Trịnh Thừa Diễn cười cười, cầm lên một cái kẹp cà vạt màu đỏ có đính ngọc, nói: “Chiếc kẹp cà vạt một dây lần trước đã bị hỏng rồi nên giờ tôi phải mua cái mới.”

Văn Nhạn Thư không muốn nhắc lại lập tức quay đầu sang hướng khác tỏ ý không muốn nghe.

Trịnh Thừa Diễn chơi xấu, nâng cái kẹp cà vạt đỏ sẫm lên trước mắt anh: “Cái này nhìn được không?”

“Rực rỡ quá, nhìn không đẹp.” Văn Nhạn Thư nói.

Trịnh Thừa Diễn vừa nhìn nó vừa nói: “Lần trước thì em chê nó quá xuề xòa, cái này thì em lại kêu là rực rỡ quá, hay là em chọn giúp tôi một cái đi?”

Văn Nhạn Thư hạ quyết tâm, anh chọn kẹp xong lập tức đi thẳng đến quầy lễ tân để thanh toán rồi lấy hóa đơn, lòng thầm nghĩ Trịnh Thừa Diễn quả thật là không nguyện ý ngừng trêu chọc anh.

Anh chống cự nhưng cũng không kiềm chế được, lấp đầy toàn bộ đầu óc đều là những tưởng tượng viển vông, tuy nhiên, anh cố tình không suy nghĩ xem tại sao lại có những lần trêu chọc  sau.

Chiếc kẹp cà vạt màu đỏ kia bị lạnh nhạt, Trịnh Thừa Diễn miễn cưỡng cất chúng lại, quyết định lần sau hắn sẽ đến đây một mình để mang nó đi.

Văn Nhạn Thư không mua được gì ở trên tầng này nhưng khi xuống siêu thị ở tầng dưới thì anh lại không ngừng bỏ đồ vào xe đẩy, phần lớn đều là đồ ăn dành cho Mocha. Chú mèo này ăn rất nhiều, họ phải bổ sung kịp thời đồ ăn và đồ hộp cho nó.

Sau khi chọn ra một số đồ dùng cần thiết hàng ngày cần rồi chất đầy chúng vào giỏ hàng, Văn Nhạn Thư quay ra hỏi: “Anh có cần gì nữa không?”

Trịnh Thừa Diễn giơ tay lên để nhìn đồng hồ: “Tạm thời thì không có. Chúng ta đi thanh toán hóa đơn rồi đi đón con thôi.”

Mãi đến khi xếp hàng Văn Nhạn Thư mới hiểu hết nghĩa của từ “tạm thời” trong lời nói của Trịnh Thừa Diễn là gì.

“Kẹo bạc hà lần trước em mua tôi đã ăn hết rồi.” Trịnh Thừa Diễn nói.

Văn Nhạn Thư nhìn cái kệ nhỏ, kẹo hương bạc hà ở đây khác với cái lần trước ở siêu thị: “Anh muốn ăn vị nào?”

Trịnh Thừa Diễn giả vờ cầm tay vịn xe đẩy hàng: “Cái mà tay em đang cầm nhìn cũng được đấy.”

“Không phải hàng này, hàng trên cơ.”

“Lên trên nữa.”

Nhìn thấy bàn tay của Văn Nhạn Thư chỉ cách hàng bao cao su khoảng mười lăm xăng-ti-mét, Trịnh Thừa Diễn rủ lòng từ bi mà kéo anh rời khỏi bờ vực sụp đổ, sau đó bước từng bước đến lấy hai hộp áo mưa rồi ném chúng vào xe đẩy hàng.

Hắn biết da mặt Văn Nhạn Thư mỏng thế nên trêu chọc xong lại trở về dáng vẻ dịu dàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Để tôi trả tiền cho, em đi ra trước chờ tôi đi.”