Khứu Giác Mất Linh

Chương 29




Gần đây Văn Nhạn Thư mất ngủ có chút thường xuyên.

Anh lăn lộn mãi trong chăn bông không ngủ được đành phải ngồi dậy khỏi giường, bật đèn đặt ở đầu giường.

Nhắm mắt lại liền hiện ra ánh mắt của Trịnh Thừa Diễn dưới ánh hoàng hôn, mở mắt là cảnh đêm tối mù mịt ngoài cửa sổ. Văn Nhạn Thư tưởng rằng mình chỉ bỏ lỡ cơ hội lấy được một bó hoa, ai ngờ ngày hôm đó anh lại thiếu mất một thứ mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Đêm dài yên tĩnh, cảm hứng của Văn Nhạn Thư đột nhiên ập tới. Anh lấy quyển sổ công dưới gối ra rồi lật đến trang giấy vẫn còn dang dở, anh viết tên của một số loại hương liệu vào cột ghi chú còn trống ở phía sau.

Những nguyên liệu còn lại phải chờ đến khi anh tới ngồi ở phòng điều chế hương điều chỉnh thử rồi mới quyết định. Văn Nhạn Thư kết hợp các nốt hương đầu và giữa, lựa chọn sơ bộ hai loại hương thơm mà anh muốn điều chế trước: Một là mùi hương cay nồng của gỗ, hai là mùi thơm mát của gỗ.

Ý tưởng bế tắc nhiều ngày đột nhiên được khai thông, Văn Nhạn Thư cuối cùng cũng cảm thấy bộ não có chút mệt mỏi, nhưng anh đã nắm bắt được nguồn cảm hứng hiếm có nên rất luyến tiếc để bản thân chìm vào giấc ngủ. Vì vậy, anh đặt cuốn sổ lên đầu gối và tiếp tục ghi chép.

Mặc dù hương giữa là chủ đề của toàn bộ hương thơm nhưng nốt hương cuối lại tồn tại lâu nhất và phải khiến người ta không chỉ có một sự trải nghiệm về mùi hương.

Đèn tường vàng ấm chiếu sáng góc giường, Văn Nhạn Thư viết xuống trang giấy: sự ấm áp, điềm tĩnh và cảm giác an toàn.

Ở góc tờ giấy, Văn Nhạn Thư vẽ một đóa hoa hồng trắng, lại vẽ thêm một hình mặt trời lặn. Anh đang định khép sổ lại thì nhớ đến điều gì đó. Văn Nhạn Thư vươn tay lấy lịch để bàn đặt ở tủ đầu giường, lật ngược lại tháng mười một để kiểm tra ngày được anh kí hiệu sẽ diễn ra hội đánh giá, trước đó một hôm chính là ngày kỉ niệm ngày cưới của anh và Trịnh Thừa Diễn.

Sổ không lớn, cột ghi chú phía sau sổ đã bị viết đầy nên Văn Nhạn Thư chỉ có thể lật đến trang tiêu đề rồi viết xuống ngày tháng cần nhớ kỹ này, về sau sẽ không có chuyện chỉ có một mình Trịnh Thừa Diễn là người nhớ rõ nữa.

Anh đặt lịch để bàn về lại tủ đầu giường, bên cạnh là một bình hoa có cắm hai bông hoa hồng trắng. Anh dùng sức nắm lấy một cánh hoa và ném nó vào trong bát đựng nước. Sau khi uống hết cốc nước lạnh anh mới tắt đèn đi ngủ.

Ngày đi công tác ngày càng gần, Văn Nhạn Thư chuyển đơn đăng ký đã được quản lý phê duyệt cho bộ phận nhân sự, nữ đồng nghiệp thuộc bộ phận đó vừa trêu chọc vừa dập con dấu cho đơn của anh: “Tổ trưởng Văn, nghe nói ngày hôm qua lão tổng giám đốc công ty IDR cầm theo một bó hoa tiến vào Nafeli, Tiểu Tằng bên bộ phận của anh có nói là anh ấy đã lên tầng mười hai đấy, có thật không vậy ạ?”

Tiểu Tằng là một nhà pha chế nước hoa khác trong bộ phận nước hoa. Sau một thời gian dài hoạt động trong lĩnh vực thời trang, cậu ta cũng có một số hiểu biết về quản lý cấp cao của các công ty quảng cáo trong và ngoài nước. Với lại ngày hôm qua Trịnh Thừa Diễn ở cửa phòng điều chế hương của Văn Nhạn Thư rêu rao lâu như vậy đã sớm bị những đồng nghiệp cùng tầng đi ngang qua nhìn thấy và bàn tán sau lưng rồi.

Văn Nhạn Thư nhận lấy tờ đơn được cô gái kia đưa lại rồi trả lời câu hỏi: “Chưa có già, năm nay anh ấy mới ba mươi mốt tuổi.”

Câu này tương đương với việc khẳng định về một mối quan hệ thân mật, cô gái làm ở bộ phận nhân sự nhìn nhìn tay phải nhận lấy tờ đơn của Văn Nhạn Thư, nói: “Hóa ra cái nhẫn trên tay tổ trưởng Văn không phải là đồ trang sức.”

Nếu là Văn Nhạn Thư lúc bình thường thì đã nở một nụ cười có lệ để bỏ qua đề tài này, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại kiên nhẫn đến vậy: “Nếu đúng là đồ trang sức thì nó phải được thay đổi mỗi ngày rồi, sao có thể đeo nó liên tục trong hai năm được.”

Anh thu dọn mọi thứ rồi quay trở lại tầng mười hai. Nhân lúc đi thang máy anh nhớ lại tối hôm qua lúc tan tầm mình ngồi trên xe của Trịnh Thừa Diễn để về nhà, hắn đã gác tay lên hộp đựng đồ kiêm tay vịn xe hơi, nói là cuối cùng thì nhân viên ở quầy lễ tân của Nafeli cũng không còn ngăn hắn lại nữa.

Giọng điệu của Trịnh Thừa Diễn vừa bất lực lại vừa tủi thân, Văn Nhạn Thư lúc đó nghe thấy còn nghiêm túc giải thích rằng có thể là do nhân viên ở quầy lễ tân đã nhận ra khuôn mặt của hắn. Bây giờ anh một mình hồi tưởng lại trong chiếc thang máy đang đi lên, thế mà lại tự mình cảm thấy vui vẻ một lúc lâu.

Cửa thang máy phản chiếu lại gương mặt thư thái của anh. Sau đó, suy nghĩ của Văn Nhạn Thư chợt nhảy đến cách đây không lâu, Trịnh Thừa Diễn từng nói hắn rất ít khi thấy anh cười, còn anh thì trả lời là vì không có chuyện gì cực kỳ vui vẻ nên mới không cười.

Văn Nhạn Thư đã thu lại nụ cười trước khi trở lại phòng điều chế hương. Anh vừa mở cửa liền nhìn thấy Khương Nhĩ đang đặt lại một chai nguyên liệu mà cậu ta đang cầm trên tay.

“Cậu làm gì vậy?” Văn Nhạn Thư bước vào phòng, mắt anh vội vàng lướt qua một lượt cái kệ nhiều tầng.

Những chai, lọ nước hoa trên bàn của anh đều được sắp xếp một cách trật tự theo hương trước, hương giữa và hương cuối, các chai thí nghiệm đều được dán nhãn đang điều chỉnh hoặc đã điều chế xong để tránh bị lẫn lộn với nhau.

Đối với những người không có hiểu biết nhiều, Văn Nhạn Thư tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tiếp cận bàn điều chế hương của anh.

Mặt Khương Nhĩ tràn ngập sự ngưỡng mộ: “Có một số loại hương liệu từ động vật vô cùng đắt đỏ, lúc em còn học đại học chưa từng được đụng đến.”

Văn Nhạn Thư kiểm tra màu sắc của chất lỏng trong chai chưng cất. Trong thời gian này, Khương Nhĩ hoặc là ngồi ở bàn nhỏ đọc tài liệu, hoặc là đi theo anh đi ra ngoài tích lũy kinh nghiệm, thi thoảng phải làm chân chạy vặt cũng không hề phàn nàn, cơ hội thực sự được chạm vào bàn điều chế nước hoa gần như bằng không.

Tuy nhiên, tiền đề để các nhà sản xuất nước hoa cải thiện khả năng phân biệt và bắt chước các loại nước hoa là tự mình tiếp xúc với các nguyên liệu thô. Văn Nhạn Thư thừa nhận anh đã có sự sơ sót đối với việc dạy dỗ Khương Nhĩ về mặt này.

Anh lấy trong túi ra một thẻ chip dùng để ra vào đưa cho Khương Nhĩ, nói: “Khu vực phòng điều chế hương số một là nơi cậu được sử dụng, nhưng thời gian sử dụng hàng ngày của mỗi người chế tạo nước hoa chỉ có chín mươi phút. Cậu chỉ cần chừa lại cho tôi ba mươi phút là được, thời gian còn lại thì cậu hãy tự mình suy ngẫm đi.”

Khương Nhĩ trợn to mắt, cúi đầu nhìn thẻ chip dùng để ra vào chỉ dài một tấc của Văn Nhạn Thư.

Cậu ta không nhận lấy tấm thẻ mà nắm lấy cổ tay Văn Nhạn Thư, vui vẻ nói: “Cảm ơn tổ trưởng Văn! Em bảo đảm sẽ không lãng phí bất kì giọt nguyên liệu nào!”

Lực nơi cổ tay không thể kiểm soát được do Khương Nhĩ quá kích động, Văn Nhạn Thư mạnh mẽ rút tay về phía mình, động tác quá mạnh liền đụng vào sổ công thức khiến nó rơi xuống đất.

Khương Nhĩ hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên giúp anh: “Xin lỗi tổ trưởng Văn, là tại em thô lỗ.”

“Không sao, dùng xong thẻ ra vào nhớ phải trả lại là được.” Văn Nhạn Thư nhận lấy sổ công thức đã được đóng lại khi Khương Nhĩ đưa cho anh: “Còn nữa, không thể có chuyện không lãng phí nguyên liệu, trừ phi cậu thí nghiệm thành công ngay từ lần đầu tiên.”

“Em biết rồi ạ.” Khương Nhĩ dường như đang cầm lấy kỳ trân dị bảo: Bỏ thẻ vào túi thì sợ mất khi đi vệ sinh, đặt nó trên bàn thì lại sợ bản thân sẽ vô tình quét nó vào một góc nào đó, cuối cùng cậu ta đành bỏ tấm thẻ vào túi đựng hồ sơ nhỏ mà cậu ta luôn mang theo bên mình.

Văn Nhạn Thư lại mở ra sổ công thức, tìm số hương liệu tối hôm qua đã ghi lại. Sau khi pha chế xong, anh bắt đầu suy nghĩ xem nên đặt tên loại hương này là gì.

Không nghĩ được tên, Văn Nhạn Thư bị Khương Nhĩ rảnh rỗi đến hoảng cắt đứt dòng suy nghĩ: “Tổ trưởng Văn, tối nay ngài Trịnh có đến không ạ?”

Tối hôm qua việc Văn Nhạn Thư ôm một bó hoa cùng Trịnh Thừa Diễn sóng vai đi xuống thang máy lúc tan tầm đã bị mọi người nhìn thấy, ngày hôm nay anh đã bị đồng nghiệp lấy ra trêu chọc không dưới năm lần.

Khó chịu thì không khó chịu nhưng tần suất quá cao sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc. Văn Nhạn Thư lắc lắc cái bút không viết ra mực, hỏi: “Không đến, sao thế?”

“Không ạ. Nếu ngài ấy đến thì em sẽ tan làm sớm.” Khương Nhĩ gãi gãi lông mày: “Tối ngày hôm qua thật sự rất… xấu hổ. Em đứng ngơ ra ở cửa ngây ngốc nhìn vào trong, xong còn bị Tiểu Tằng đi ngang qua trêu chọc nữa.”

Văn Nhạn Thư có chút buồn cười, anh tháo bút ra rồi thay ống mực mới vào: “Không phải tôi đã nhắc cậu nên về sớm rồi à?”

“Em còn tưởng anh đang khảo nghiệm tính nhẫn nại trong công việc của em đấy!” Khương Nhĩ nói: “Chết mất thôi!”

Văn Nhạn Thư đóng nắp bút, cắm bút vào ống đựng bút chờ mực chảy ra đầu bút. Trong lúc chờ đợi, anh lấy di động ra giết thời gian.

Giao diện màn hình chính của anh rất đơn giản. Anh không chơi trò chơi cũng không xem các video tin tức về các ngôi sao lớn, Văn Nhạn Thư nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nhấp vào ứng dụng Wechat nằm trên phần đầu điện thoại.

Lịch sử trò chuyện của họ đã phong phú hơn nhiều so với trước đây, Văn Nhạn Thư soạn xong tin nhắn liền gửi đi, sau khi cuộn lên cuộn xuống mới phát hiện ra điều này.

Điện thoại bên cạnh máy tính rung lên một cái, Trịnh Thừa Diễn vừa trở về sau cuộc họp buổi sáng. Hắn đặt tập tài liệu xuống, cầm điện thoại lên mở khóa rồi vô cùng thích thú tựa vào cạnh bàn để đọc tin nhắn của Văn Nhạn Thư: [Lần trước tôi đến IDR đón anh lúc tan tầm có tạo thành ảnh hưởng gì cho anh không?]

Về mặt tình cảm, Trịnh Thừa Diễn rất muốn gọi điện thoại ngay lập tức để hỏi thăm tình hình, nhưng lý trí đã khiến hắn phải suy nghĩ về điểm xuất phát cho câu hỏi của Văn Nhạn Thư: [Tối qua tôi không mời mà đến khiến em bị đồng nghiệp bàn tán sau lưng sao?]

Văn Nhạn Thư: [Không có, bọn họ toàn giáp mặt trêu chọc thôi.]

Trịnh Thừa Diễn nhận ra sự oán trách của Văn Nhạn Thư, gửi một hình mặt cười: [Vậy sau này tôi có nên ít đến Nafeli hơn không?]

Hắn phát hiện ra rằng Văn Nhạn Thư sẽ không nhẫn tâm đồng ý cho nên liền gửi một câu hỏi và yêu cầu bên kia phải lựa chọn.

Cửa bị gõ vang, Trịnh Thừa Diễn cao giọng nói: “Vào đi.” Vưu Lâm cầm máy tính bảng, bước đến gần hắn: “Sếp Trịnh, tôi đã đặt khách sạn Perscoro cho anh ở khi đi công tác rồi, phần hạng mục phục vụ sếp muốn tự mình chọn lựa hay như thế nào ạ?”

Trịnh Thừa Diễn vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ tin nhắn trả lời của Văn Nhạn Thư, nói: “Cô xem rồi làm đi, làm xong thì gửi nó đến điện thoại của tôi.”

“Vâng.” Vưu Lâm hỏi tiếp: “Sau khi thảo luận về dự án, anh có kế hoạch đi thăm các thị trấn xung quanh Nice* không? Nếu có thì có cần tôi đặt khách sạn ở những nơi khác không ạ?”

Trịnh Thừa Diễn tạm thời không nghĩ tới: “Thuê trước cho tôi một chiếc xe cho tiện đi lại đi.” 

“Công ty cho thuê xe tôi cũng đã chọn xong rồi, sếp chọn xe đi ạ.” Vưu Lâm đặt máy tính bảng trước mặt Trịnh Thừa Diễn. Chờ cấp trên chọn xong, cô liền bước trên đôi cao gót rời khỏi văn phòng giám đốc.

Trịnh Thừa Diễn lại nhìn điện thoại, Văn Nhan Thư im lặng hồi lâu rồi nhẫn tâm đồng ý: [Cũng được.]

Trịnh Thừa Diễn vừa khiếp sợ vừa hối hận, gần như sắp xé rách mép của vỏ điện thoại cũng không biết phải nói gì để khắc phục tình trạng này. Đúng lúc ấy, Văn Nhan Thư lại gửi đến một câu: [Lúc đó tôi ôm hoa đến công ty tìm anh, chắc cũng khiến anh bị cấp dưới bàn tán sau lưng đúng không?]

Trịnh Thừa Diễn: [Không có đâu, bọn họ không muốn làm việc ở đây nữa chắc?]

Văn Nhan Thư: [Vì bảo toàn công việc của mình, có ai dám cho sếp nghe những lời đàm tiếu về sếp chứ.]

Trịnh Thừa Diễn suýt bị chọc cười bởi logic của Văn Nhan Thư: [Bọn họ còn có thể tạo ra tin đồn gì? Lúc tôi chờ thang máy toàn nghe thấy họ nói về vẻ đẹp trai của ngài Văn, hỏi xem khi nào thì ngài Văn sẽ thiết kế ra sản phẩm mới, tôi cũng không có nổi tiếng bằng.]

Văn Nhan Thư: [Nhân viên thỏa mãn lòng hư vinh của sếp tổng chủ yếu là hy vọng anh có thể sớm tăng tiền lương cho họ thôi.]

Được gãi đúng chỗ ngứa, Trịnh Thừa Diễn vui vẻ nhắn lại: [Thế bọn họ có thứ tốt rồi, ai tới cho tôi ưu đãi đây?]

Văn Nhan Thư: [Anh muốn có ưu đãi gì?]

Trong nháy mắt, dòng chữ này đã biến mất khỏi giao diện trò chuyện. Thay vào đó, điều hiện lên trong mắt Trịnh Thừa Diễn biến thành: [Vợ đã thu hồi một tin nhắn.]

Trịnh Thừa Diễn lấy lùi làm tiến, nói: [Đêm nay em về nhà ăn cơm đi, tôi xuống bếp.]

Văn Nhạn Thư ngâm mình trong phòng điều chế hương thơm, khuỷu tay anh đặt trên tay vịn của ghế, ít có lúc nhàn hạ thoải mái như vậy.

Yêu cầu đúng mực của Trịnh Thừa Diễn khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Đang định đồng ý thì một cuộc gọi đột ngột cắt ngang, Văn Nhạn Thư đã có kinh nghiệm khi bị Trịnh Thừa Diễn gọi giữa chừng cuộc trò chuyện, anh vô thức bấm chấp nhận cuộc gọi trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì.

Ánh mắt anh chợt nhìn đến ghi chú trên giao diện cuộc gọi, Văn Nhạn Thư nắm chặt điện thoại, rời khỏi chỗ ngồi, bước ra cửa, nói: “Alo?”